Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 22: Kẻ tàn phế mang nỗi hận thù




' Sao lại là cô?"

' Trảnh ra .”

Cô gái kia đẩy Lâm Quân Dao ra, sau đó lại vội vàng đeo lại khẩu trang bỏ đi.

Lâm Quân Dao nhận ra người đó, cô gái đó chính là người đã va phải có trong buổi tối nhà cô có trộm.

Ngày hôm đó, vai cô ta bị thương rất nặng, nhưng khi những người khác chạy đến, thì cô ta lại biến mất nhanh chóng.

Điện thoại trên tay cô reo lên, là cuộc gọi của Tổng Đình Thu.

'Em đang ở đâu thế? Anh đến đón em .”

Lâm Quân Dao mím môi, sau đó liền từ chối Tổng Đình Thư:

“ Không cần đầu, em có việc bên ngoài một lát, anh tự về trước đi .”

Nói xong cô liền cúp máy, sau đó liền đuổi theo bước chân của cô gái kia.

Cô ta chạy vào một con ngõ nhỏ.

Làm Quân Dao cũng đi vào theo.

Cô gái kia trong đêm hôm nhà có bị trộm lại xuất hiện ở gần đó, không chừng có thể đã chạm mặt với kẻ trộm kia.

Còn vết thương trên người cô ta cũng rất khả nghi, trước kia, Lâm Quân Dao nhất định sẽ không chú ý, nhưng từ sau đêm kinh hoàng bên bờ sông kia, cô liền nhận thức sâu sắc được một mặt khác của xã hội này.

Vết thương kia chảy rất nhiều máu, rõ ràng đối phương là nhằm đến tử huyết mà ra tay.

Cô gái kia rẽ một lần nữa, Lâm Quân Dao vội vàng chạy theo, cuối ngõ có một căn nhà nhỏ, cánh cửa cổng sập xệ khép hờ.

Lâm Quân Dao dừng lại, cô hít một hơi sâu, rồi mới siết tay bước vào trong cánh cửa kia.

Căn phòng bên trong không lớn, tường gạch đều đã ngả màu, tróc sơn hết cả, những viên gạch thời xưa cũ kĩ lộ cả ra ngoài, trồng thảm hại vô cùng.

Cô gái kia ở nơi này hay sao? Một nơi tồi tàn như thế này, một người có thể ở được sao? Choang!!! Lâm Quân Dao giật mình, trong nhà lại có tiếng đổ vỡ.

Cô hốt hoảng, không màng tất cả mà chạy như bay vào trong.

Trong phòng lại càng đơn sơ, chẳng qua chỉ có một chiếc giường nhỏ với vài đồ vật đặt bừa xung quanh mà thôi.

' Sao cô lại ở đây .”

Cô gái kia sửng sốt nhìn Lâm Quân Dao, cô ta không ngờ Lâm Quân Dao lại đi theo đến tận đây. Phí Dạ Đông…!"



Lâm Quân Dạo gần như thốt lên cùng lúc, người đàn ông đang nằm trên giường kia không ai khác chính là người hơn một tháng nay cô không liên lạc được -Phí Dạ Đông! Phí Dạ Đồng nằm trên giường, sắc mặt anh ta trắng bệch yếu ớt, cả người không chuyển động được, hai tay phải bị quấn một lớp băng trắng, bên trên sớm đã bị máu rỉ ra nhuộm đỏ cả lớp vải, không những thế, chân phải hắn còn bị bỏ thạch cao phồng lên trông vô cùng đáng sợ.

Sàn nhà có một bát thuốc bị rơi vỡ, nước thuốc nóng hổi từ sàn nhà bốc lên, phảng phất trước khuôn mặt mang nét sửng sốt bất ngờ của hắn.

Cập ŋhật Chương mới nhất tại w'eb лhayho.cом

Cô bụm miệng, không tin nổi những gì mình nhìn thấy trước mắt.

Ngày đó có nhớ Trương Đình đã yêu cầu thả bọn họ rồi mà, rốt cuộc sau đấy có chuyện gì, rốt cuộc là có chuyện gì mà hắn lên trở thành bộ dạng người không ra người thế này.

Phí Dạ Đông:

“ Sao em lại đến đây?"

Là cô đưa cô ấy đến?"

Khúc Vận bật dậy, khuôn mặt có chút tức giận:

“ Tên khốn này, tôi cứu anh không một lời cảm ơn thì thôi, bây giờ quay ra oán trách bà đây phải không?"

Phí Dạ Đồng hừ lạnh, không đáp.

Khúc Vận nghiến răng, dậm chân:

“ Vậy được, bà đây đúng là làm chuyện thừa, biết thế lúc đó để anh chết luôn cho rồi!"

Nó xong, cô ta liền bực mình rời đi, đến chào hỏi Lâm Quân Dao một câu cũng chẳng buồn làm.

“Đã có chuyện gì xảy ra với anh, .”

tại sao lại .”

thành thế này?"


Lâm Quân Dao nhìn hắn, Phí Dạ Đông mím môi, quay mặt sang hướng khác, không hề đáp lại cô.

Nắm tay hắn siết chắc, trong mắt khẽ dâng lên hận ý ngút trời, hắn vô cùng hận, hắn thà chết, chứ cũng không muốn mình thành một kẻ tàn phế như bây giờ.

Đằng sau có tiếng thở dài, tiếp đó, Lâm Quân Dao cúi xuống nhặt những mảnh vỡ của bát thuốc kia đi.

Phí Dạ Đông trước sau cũng không lên tiếng.

“ Em đi nấu bát thuốc khác cho anh!"

Phí Dạ Đồng lúc này mới quay lại, lồng ngực hắn pháp phồng, khuôn mặt lạnh lùng khẽ quát:

“ Em về đi!"

Sau khi đun thuốc xong em sẽ đi!"

Phí Dạ Đông tức giận quát lớn:

“ Lâm Quân Dao !"

Nói rồi, hắn mới khẽ gằn giọng xuống:

“ Tôi không cần em thương hại, về đi Lâm Quân Dao nhìn hắn, đôi mắt hắn sắc bén, dường như nếu cô mà không về thì hắn nhất định sẽ khiến cô chịu tổn thương.

Lâm Quân Dao cụp mắt buồn rầu:

“ Em không hề thương hai anh!"

“ Vậy em muốn thế nào hả, cái chân này của tôi đã tàn phế hoàn toàn rồi, cánh tay phải này, cả đời cũng không thể hoàn động như người bình thường nữa, có phải em định dùng cả đời mình để chăm sóc nó không?"

Lâm Quân Dao:

“ Em .”

Phí Dạ Đông nhìn cô, nét cười trên mặt hắn bị thương vô cùng, sự ngông nghênh và tùy hứng ngày trước hoàn toàn đã biến mất không còn, đối mặt với cô lúc này, hắn như một con người đã trải qua mọi giông tố thế gian, chỉ một chốc lát, liền biến thành sự bất lực và vô vọng.

Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì chứ? Bọn họ không phải đã chạy thoát rồi sao? Tại sao còn ra nỗng nỗi này? “

Lâm Quân Dao, em tốt nhất nên tránh xa tên đó ra một chút, nếu không sau này tôi giết hắn, sẽ không kiềm chế được mà giết luôn cả em đấy!"

Phí Dạ Đồng giận dữ nhìn cô, gần lên tức giận.

“ Không phải đầu, hắn đã thả anh rồi mà, hắn nói sẽ không bao giờ nuốt lời.

Phí Dạ Đông cắt lời cô, quát lên:

“ Ngu ngốc, em biết hắn là người thế nào sao? Chính mắt tôi nhìn thấy người của hắn đấy, cái chân này, là hắn đánh gãy đấy .”

sao hả? Vẫn không tin sao? Không tin thì thử về mà hỏi hẳn xem, xem kẻ chính nghĩa trong miệng em kia có dám phủ nhận không ? Lâm Quân Dao dường như đứng không vững, cô suýt ngã ra sau, khuôn mặt trắng bệch bất ngờ.

Phí Dạ Đông thấy vậy chỉ cười gắn khinh bỉ.

“ Tôi sẽ không tha cho bọn chúng đâu!"

Phí Dạ Đông nhìn cô chằm chằm, cuối cùng phun ra một câu.

Lâm Quân Dao không nói gì, cô cắn chặt môi, trong đầu như nổ tung, chấn động bàng hoàng.

Phí Dạ Đông:

“ Nếu biết sợ rồi thì tự động cút về đi, nếu không đến ngày đó, đừng trách tôi không nương tay!"

Lâm Quân Dao buồn rầu nhìn anh:

“ Người đó nhất định không làm thế đâu.

Ánh mắt cô nhìn Phí Dạ Đông, giọng nói cũng có chút run rẩy khác thường.

Phí Dạ Đông nhìn thấy cô như vậy, khuôn mặt hắn trước hơi thất vọng, nhưng sau đó hắn lại bật cười.

“Ngu ngốc, dù em muốn chuộc tội thay hắn, thì hắn ta cũng chẳng quan tâm đầu .”

Em tưởng tôi không biết gì sao? Lần nào tôi gặp em, em đều trong tình trạng đau khổ tuyệt vọng, nếu hắn ta quan tâm em, thì sớm đã hồi đáp rồi, tự mình làm điều ngu ngốc, còn tưởng người ta sẽ để ý sao ."

" Không phải việc của anh, em làm những chuyện này .”không phải vì hắn!"

Phí Dạ Đông cười lạnh không đáp.

Lâm Quân Dao ôm túi thuốc trên bàn đi vào trong, giọng cô nhỏ dần mà bất lực:

“ Anh cố gắng hồi phục là được rồi!"

Phí Dạ Đồng nghiến răng, hồi phục, đương nhiên hắn phải hồi phục, mối thù này, hằn nhất định phải báo, Trương Đình, nhất định sẽ có một ngày hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Còn cả đám anh em của hắn ta nữa, từng kẻ từng kẻ một, hẳn sẽ dùng máu của bọn chúng tế cho linh hồn của ba anh ở trên trời.

Những kẻ đó, hằn sẽ không tha cho bất kỳ một ai cả! Nhất định .”