Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 21: Mất tích




“ Lão đại, cô nhóc kia không sao chứ ạ? Đại Hổ thấy Trương Đình đã trở về, liên vội vàng hỏi thăm.

"Không sao.

Đại Hồ ngầm nghĩ, sau đó lại nhắc nhở:

" Theo như lão đại nói, thì tên trộm kia đã vào nhà mà không lấy thứ gì sao ?”

" Có lẽ là dao Quân Dao về đúng lúc bọn chúng mới vào!” Tiểu Hổ lúc này liền lên tiếng.

Trương Đình ngồi trầm tư, sau đó lại lên tiếng:

" Dạo gần đây có phát hiện chuyện gì bất thường gần cô ấy không? "

Tiểu Hổ: “ Không có, mọi thứ đều bình thường. "

Trương Đình dạy trán, bất giác lại nhớ đến khuôn mặt cô trước đó không lâu, tâm tình lại không kiếm được bực doc.

Hãn lại cảm thấy tức giận, cô đi theo tên Tổng Đình Thư đó thì sao chứ? Hai nhà bọn họ thân thiết từ trước, cô gặp chuyện hắn đưa cô về nhà mình thì sao chứ? Nhưng cô lại đồng ý, chết tiệt .”

Tiểu Hồ cùng Đại Hổ nhìn nhau, mãi lâu sau mới do dự nói ra:

" Lão đại, chúng ta mất liên lạc với ba mẹ của Quân Dao rồi?”

Trương Đình xoa thái dương bằng dừng lại:

“ Chuyện từ khi nào?”

' Từ 1 tuần trước! “Tại sao giờ mới thông báo cho tôi!” Trương Đình nhíu mày, hơi thở liền phun ra sự tức giận không hề nhẹ.

Tiểu Hổ với Đại Hộ toát mồ hôi, trong lòng không khỏi cần trọng.

' Chúng tôi ban đầu tưởng rằng bọn họ cố ý tắt máy, nhưng mấy hôm sau chúng tôi cũng không liên lạc được, nên mới bắt đầu nghi ngờ .”

Trương Đình:

“ Cho người sang tìm đi "Vâng .”

Đại Hồ nhìn sắc mặt của Trương Đình đã tối sầm, biết rõ hãn đã rất tức giận rồi, nhưng chuyện của ba mẹ Lâm Quân Dạo quả thật đáng nghị, đột nhiên không liên lạc được, rõ ràng trước nay hai người đó đều không có thủ oán với ai, trong trường hợp xấu nhất, không chừng bạn họ “ Vậy chúng ta có nói cho Quân Dao biết không?”

Trương Đình phất tay:

" Không cần, nhanh chóng tìm hai người bọn họ trước đi Bên ngoài có tiếng nào loạn, Tiểu Hổ và Đại Hổ không khỏi toát thêm một trận mồ hôi nữa, lão đại của bọn họ đang không vui, kẻ nào lại làm loạn đúng lúc này vậy.

Muốn chết hay sao thế? Lão tam, tôi đến rồi đây.

Trương Định liếc Việm Thân ngoài cửa, ánh mắt còn lạnh hơn cả băng ngàn năm, sự bất ngờ này làm cho Viêm Thân sửng sốt mất vài giây liền.

“ Lão đại mấy người có chuyện gì thế?”

Việm Thần huých tay Tiểu Hổ dò hỏi.

Ánh mắt kia không thường xuyên xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, nhất định không khỏi khiến người ta kinh hãi.

“Viêm lão đại, ngài cẩn thận là được .”

Tiểu Hổ và Đại Hổ nhanh chóng lần mất, Viêm Thần nhấn mặt, ngồi phịch xuống sô pha trong phòng.

Trương Đình chán ghét nhìn hắn, sau đó hỏi.

" Không ngoan ngoãn ở Châu Âu quản tổ chức tình báo của mình, chạy đến chỗ tôi làm gì?”

Viêm Thần:

“Em có chuyện cần giải quyết ở đây một thời gian, sau khi xong sẽ đi ngay, tuyệt đối không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của anh đâu!” Trương Đình hừ lạnh, hắn mở máy tính, màn hình sáng lên, tấm ảnh Lâm Quân Dao và Phí Dạ Đông chụp trên đỉnh núi kia liên hiện lên, vẻ e thẹn của cô cùng nét vui sướng của tên đó trong hình trồng cực kỳ chói mắt.

Lâm Quân Dao với Phí Dạ Đông, từ khi nào lại thân thiết như thế? Hãn nhớ không nhằm, thì vụ ẩu đả mấy tháng trước ở quán bar của hắn, cô cũng đi cùng tên đổi Ánh mắt hàn không khỏi lạnh toát.

Viêm Thần bắt được biểu cảm này, thì không khỏi nghĩ hoặc.

Theo như trí nhớ của hắn, Trương Định rất khó thể hiện thái độ thật của mình trên mặt, rốt cuộc là việc gì mà lại khiển hằn nổi hận ý như vậy nhỉ? ' Nói đi, lần này là muốn mượn gì từ chỗ tôi?”

Trong lúc bản thân của đang suy tư, Trương Đình đã lên tiếng.

Viêm Thần vứt chuyện của Trương Đình sang một bên, nghe thấy hắn hỏi, trong lòng liên có chút bực mình.

“ Em muốn mượn đám thuộc hạ của anh .”

' Bao nhiêu người? Viêm Thần trợn mắt ngạc nhiên.

" Không hỏi nguyên nhân sao?”

Trương Đình hơi mất kiên nhẫn, Viêm Thần liền lập tức trả lời:

" Không cần nhiều, vài trăm người là được rồi Trương Định lúc này lại ngạc nhiên.

“ Cậu không có thuộc hạ sao?”

Viêm Thần:

“ “ Nếu không tại kẻ đó sớm đã quen mặt đảm thuộc của em thì em cũng không đến nỗi chạy đến chỗ anh mượn người đâu!" Viêm Thần nói đến chuyện này, một bụng lửa giận liên xông ra, dường như là nghiến răng nghiến lợi, có thủ không đội trời chung vậy.

Trương Đình quay lại công việc của mình, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở:

" Sau khi làm xong, đừng mang người của tôi đi luôn như mấy lần trước là được!" Viêm Thần nuốt nước bọt, gật đầu đáp ứng:

" Đương nhiên, đương nhiên.

Lâm Quân Dao chuyển đến nhà của Tổng Thừa ở một thời gian, ngày tết đến gần, ba mẹ cô cũng không gọi cho cô một cuộc nào, Lâm Quân Dao thỉnh thoảng lo lắng sẽ gọi lại một cuộc, nhưng bên kia máy có tín hiệu nhưng lại không có người nghe.

“Dạo, sắp bắn pháo hoa rồi, mau đi theo anh!” Tổng Đình Thư hớt hải bước vào vườn hoa, trên trán anh ta dính đầy mô hội, nhưng khỏe mỗi hàm chứa ý cười vô ngần.

Cập ŋhật Chương mới nhất tại w'eb лhayho.cом

Nhưng Tổng Thừa thấy vậy, liền hiểu ý con trai:

Cháu mau đi đi, thanh niên mà, cứ chơi thoải mái đi Bác gái cũng bê đồ ăn cùng người làm ra ngoài, vừa nhìn thấy cảnh này liền cười ẩn ý .”

Đúng rồi, mau đi đi!” Tổng Đình Thư, không được bắt nạt con bé đâu Tổng Đình Thư hơi quẫn mẹ đừng nói vậy chứ " Hai người nhanh chóng rời đi, Tống Thừa và vợ nhìn nhau rất vui vẻ, trước giờ, bọn họ đối với Lâm Quân Dao đều rất ưng ý, nếu như hai đứa trẻ có thể tiếp tục như vậy, không chừng hai bọn họ sẽ sớm có hỉ sự rồi.

Tổng Đình Thư đưa đến quảng trường lớn, lúc nhỏ, bọn họ thường đến đây đêm giao thừa.

Cũng có năm, cô cùng hắn đến đây.

Giây phút pháo hoa ngập trời, khuôn mặt sáng rực, đó là hình ảnh đẹp nhất trong tâm trí của cô.

“Dao, em khóc sao?”

Lâm Quân Dạo lắc đầu:

" Không có, vừa rồi bụi vào mắt thôi Tổng Đình Thư kéo cô đến giữa quảng trường, anh ta đã thuê hẳn một khu lớn, để hai người thoải mái ngồi xem.

Quảng trường rộng lớn, đêm nay người người tấp nập, xung quanh đều có tiếng nói cười, trong trong lòng Lâm Quân Dao vẫn cảm thấy cực kỳ nặng nề.

Khuôn mặt người đó không ngừng tồn tại, không ngừng hiện lên trước mắt cô, bóng lưng đêm đó của hắn luôn luôn khiến cho cô khó chịu không thôi.

Cô từng dặn lòng quên hắn, nhưng rốt cuộc, chuyện này đối với cô mà nói, không hề đơn giản Rõ ràng hy vọng đã không còn, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện, trái tim cô sẽ rỉ máu mà đau đớn không thôi, chỉ cần một ánh nhìn, một hành động của hắn, liên có thể khiến cô không ngừng đau khổ.

Tình cảm 10 năm, cuối cùng cũng không phải nói bỏ là bỏ là bỏ được một cách dễ dàng Yêu một người khó, quên một người, lại càng khó! Cô lau đi nước mắt, mim cười thật tươi.

Một năm nữa trôi qua, năm mới, trong cuộc sống của cô, sẽ không còn người đó, không còn thứ khiến cô phải theo đuổi nữa! Cô nên vui, nhưng khỏe môi lại nặng trịch, dù kéo lên, nhưng nhất định sẽ rất tang thương! Thế gian có nhiều người như vậy, nhưng cô lại vì một người mà đau lòng “Pháo hoa, pháo hoa bắn rồi .”

“ Năm mới đến rồi.

" Tổng Đình Thư nhìn bầu trời, vui vẻ nói với Lâm Quân Dao:

“ Năm mới vui vẻ, Dao .” Lâm Quân Dao mim cười đáp lại hằn.

" Năm mới vui vẻ