Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 20: Kẻ trộm đột nhập




Lâm Quân Dao không nói lại được anh ta, cô quay vào nhà, nhưng bàn tay vừa chạm đến khóa cửa, trong lòng liền lập tức chấn động.

Cô nhìn xuống khóa cừa, sống lưng lạnh đi.

Cửa cổng vẫn khóa, nhưng cừa trong nhà lại mờ.

Trước khi đi, cô đã đặt lại mật mã khóa cửa rồi mà, làm sao có thể mờ được, dù ba mẹ cô về, cũng không thể vào được!

Trán cô đổ mồ hôi lạnh, Tống Đình Thư

chưa lên xe, thấy cô đứng bất động, liền nghi hoặc lên tiếng:

" Quân Dao, sao thế?"

Bụp!!

Ngoài hàng rào có người nhảy ra, cô hốt hoảng chạy ra ngoài đuổi theo.

El Có trộm, trong nhà có trộm...!"

Tống Đình Thư giật mình, có trộm...? Nhà cô không phài lắp cửa khóa mật khẩu sao, sao có thể bị trộm?

Quân Dao, đợi đã...'

Lâm Quân Dao nhảy qua tường theo hướng cùa người vừa rồi nhảy ra, tên đó chạy vào con ngõ nhò phía sau nhà cô, Lâm Quân Dao thấy bóng hắn, liền lập tức đuổi theo.

11 Aaaa...."

" Cô không sao chứ?"

Lâm Quân Dao va phải người khác, người kia rên lên một tiếng, dường như rất đau đớn.

" Cô bị thưóng rồi...?"

Người kia và cô cùng ngã, nhưng Lâm

Quân Dao lại thấy trên bà vai cô ta đang chày máu.

Trước đó đã bị thương, nhưng sao có thể bị thương nặng như thế?

Lâm Quân Dao thấy bóng đen kia biến mất, cô nghiến răng, tức giận siết chặt tay:" Khốn kiếp!"

" Lão đại, bên nhà Quân Dao bị bị trộm đột nhập..."

Thanh Lam và Trương Đình vừa xuống xe, một tên thuộc hạ đã hớt hài chạy tới báo

cáo.

Trương Đình tái mặt, ngay lập tức quay lại xe:" Đến nhà họ Lâm!"

" Vâng..."

Thanh Lam đứng ngoài cửa quán bar, cô nhìn chiếc xe vội vàng chạy đi, trong lòng không biết là tư vị gì.

Người đàn ông đó, cô lâu lắm rồi không thấy dáng vè gấp gáp như thế của hắn rồi...

Cũng đã rất lâu rồi....

" Quàn lý, chị có vào quán luôn không?"

Thanh Lam sài chân, ánh mắt lại lạnh đi:

" Trong quán dạo này có chuyện gì không?"

Tên thuộc hạ:" Dạo này tình hình đã ổn định rồi ạ, từ sau khi đám bang hội cùa Phí Đường kia bị tiêu diệt, chúng ta gần như đã trờ thành độc tôn địa bàn ờ miền Bắc này rồi, cứ đà này tiếp tục, nhất định các khu khác đều phải phục tùng chúng ta thôi..."

Thanh Lam gật đầu hài lòng.

El Quàn lý, nhưng mà tôi nghe nói, là Hồng lão tiếng tăm lừng lẫy đích thân ra tay giúp chúng ta xử Phí Đường, chuyện này là thật sao?"

Thanh Lam:" Có chuyện gì không được sao?"

Tên thuộc hạ hơi đổ mồ hôi, dạo này tin tức này truyền khắp nơi, Hồng Thiên là nhân vật chấn động như thế nào, đó chính là huyền thoại trong thế giới ngầm này đấy, chì có thể cển thận mà kính cẩn từ xa, nhưng lần này, không ngờ lại đích thân giúp lão đại bọn họ tiêu diệt bang

hội đối địch, không phải như thế là chù động tuyên bố quan hệ với lão đại bọn họ sao?

Nếu như có sự chống lưng cùa Hồng Thiên, sau này bọn họ còn phải dè chừng ai nữa sao?

" Nhưng mà, lão đại làm sao mà quen biết được với Hồng lão đại thế?"

Thanh Lam nhíu mày:" Cậu muốn biết?"

Tên kia gật đầu.

" Đến mà hỏi lão đến ấy!"

Những việc khác, thì kệ đi...

Lúc Trương Đình đến nơi, ngoài nhà Lâm Quân Dao đã hỗn loạn một đống.

Trong lòng lo lắng, ánh mắt không ngừng tìm kiếm hình bóng Lâm Quân Dao.

Tống Đình Thư cùng Lâm Quân Dao ờ một bên, đang cung cấp thông tin cho cành sát, trong nhà hiện tại bật hết đèn điện sáng choang, người ngồi bên trong vô cùng nhiều.

Trương Đình hớt hài đi vào, trong nhà đồ đạc vẫn ngăn nắp, Lâm Quân Dao ngồi

bên cạnh Tống Đình Thư, tên đó còn đang nắm chặt tay cô không rời, Trương Đình nhíu mày, đi đến bên cạnh.

" Mọi chuyện là sao? Nhóc có bị thương không hà?"

Trương Đình nhìn cô một lượt xác định không có vết thương rồi mới thờ phào nhẹ nhõm một cái, Trương Đình kéo cô tránh xa Tống Đình Thư một khoảng, sau đó mới lo lắng hòi thăm.

Lâm Quân Dao không ngờ hẳn có hành động này, ban đầu liền kinh ngạc không

thôi.

" Cô Lâm, nếu như trong nhà không mất gì, vậy thì chúng tôi sẽ về trước, mấy ngày tới, bên cành sát sẽ đề ý trị an ờ khu vực này hổn, nếu có gì bất trắc, nhất định phải báo cho chúng tôi ngay../'

Lâm Quân Dao:" ĐƯỢc, càm ơn mọi người!"

Tống Đình Thư tiễn cảnh sát ra ngoài, mấy người hàng xóm liền xúm lạỉ hỏi thăm.

" Không bị thương chứ, sao cháu liều lĩnh

thế, nhỡ tên đó hung hăng làm cháu bị thương thì sao...?"

Lâm Quân Dao cười gượng, lúc đó cô cũng không chú ý, hành động hoàn toàn theo phàn xạ.

Trương Đình nhìn thấy vết máu trên áo lông sau lưng cùa cô thì giật mình.

El vết máu này là sao? Nhóc bị thương ờ đâu rồi hà? Mau cời áo khoác ra..."

Lâm Quân Dao lắc đầu:" Không sao, không phải máu cùa cháu...."

Trương Đình nhìn cô, vẫn một vè không

tin tường, Lâm Quân Dao thờ dài, giài thích:" Là lúc cháu dduoir theo tên trộm kia va phải người ta, là người ta bị thương..."

Nghe cô nói thế, mấy người mới thờ phào một hơi.

Hàng xóm lần lượt ra về, Tống Đình Thư đưa mấy cành sát kia đi chưa quay lại, trong phòng khách lại chì còn lại hai người.

" Trong nhà không mất đồ gì sao?"

Lâm Quân Dao lắc đầu.

mắt hắn không hiểu nhìn cô.

" Không cần, cháu ờ chỗ khác rồi..."

Mặt Trương Đình lạnh đi, hơi thờ cũng trờ lên buốt giá:" Nhóc nói gì..?"

Tống Đình Thư đã trở vào, anh ta đi đến kéo tay Lâm Quân Dao về phía mình, hung hăng tuyên bố:" Cô ấy từ giờ sẽ ờ nhà tôi..."

Trương Đình lạnh lùng lườm hắn một cái, sống lưng Tống Đình Thư dường như có một trận gió rét tuồn qua, khiến anh ta khẽ rùng mình.

Khí thế người đàn ông trước mắt luôn khiến hắn bị áp đào như vậy...

" Hai nhà chúng tôi qua lại lâu năm, hôm nay xảy ra chuyện này, ba mẹ tôi muốn đưa cô ấy đến ờ cùng..."

Trường Đình không quan tâm đến lời của Tống Đình Thư, hắn chăm chú nhìn cô, gằn lên hòi:" Nhóc muốn đi theo hắn..?"

Lâm Quân Dao cũng không chịu thua kém mà nhìn lại hắn, trong mắt cô đều là sự quật cường, không chịu khuất phục:

" Đúng thế.."

Trương Đình cắn chặt răng, nắm tay siết đến mức gân xanh đều nổi lên từng màng, trong lòng không hiểu sao lại có chút tức giận không rõ, mà sự tức giận này, hắn rõ ràng cảm nhận nó đến từ hành động cùa Lâm Quân Dao.

Lồng ngực khó chịu, nhưng hẳn vẫn nghiên răng:" ĐƯỢc, muốn làm thì làm..."

Nói xong, hắn liền lập tức quay bước đi.

Lâm Quân Dao nhìn bóng lưng hắn tức giận rời đi, sự quật cường và hung hăng vừa rồi trong chốc lát liền sụp đổ, cô chỉ

có thể nhìn hẳn rời đi, mà trái tim mình không ngừng đau âm ì.