Năm thứ hai tôi về hầu hạ cho ngài Phelan. Lạ lẫm mà quen thuộc.
Cái lạnh lẽo của mùa đông cũng không làm giảm đi nhiệt thành của những người mong chờ Giáng Sinh.
Vì cơn sốt bất ngờ ngày trước, tôi vô tình bỏ lỡ ngày trọng đại này.
Suốt mười 16 năm cuộc đời, lần đầu tiên tôi mới được chứng kiến ngày lễ tổ chức lớn như vậy. "Cái đèn chùm kia được công tước mua tặng phu nhân, cầm cẩn thận vào."
Tôi đứng như trời chồng, lúng túng nhìn từng nhóm người hì hục làm việc. Giọng nói trầm khàn đầy nghiêm túc của Adam cứ liên tục ồ ồ bên tai. ngôn tình hoàn
Vân vê góc áo một hồi cũng chẳng biết phải làm gì. Tôi vừa lại, họ liền né.
"Ở đây làm gì? Ai dám sai khiến ngươi?"
Tới rồi tới rồi.
Là Hầu tước. Cái giọng điệu hách dịch coi trời bằng vung này, tôi chưa thích nghi nổi.
Che dấu cái nhíu mày trong phút chốc. Tôi bước tới, lặng lẽ phủi lớp tuyết sắp tan thành nước trên vai ngài, thủ sẵn tư thế muốn nhận lấy áo choàng.
Hầu tước rụt tay.
Tôi có chút khó hiểu, hơi ngẩng đầu nhìn ngài.
Haizz, vóc dáng thật khiến Alpha như tôi ghen tị. Bờ vai ngài đầy rắn chắc của tuổi trẻ. Tôi nhịn không được mà lén liếc nhìn mấy lần.
Đỉnh đầu lại vang lên âm thanh trầm bổng "Sao không trả lời."
Tôi nuốt nước miếng, sao lại tức giận?
"Không có thưa Hầu tước, tôi chỉ đang nhìn quanh một chút."
Một cơn gió từ đâu ghé tới luồng qua khe áo, tôi lặng lẽ rùng mình. Khóe mắt nhìn về cửa sổ đang được trang trí mà phải mở bung ra.
Ngài thở hắt. Tôi có làm gì đâu chứ?
"Đóng cửa sổ vào. Muốn lạnh chết ta à?"
Những người hầu đang lau cửa vội xin lỗi, tất bật dọn dẹp.
"Đi theo ta."
Tôi cung kính nhận lấy áo khoác, gấp gọn trên tay.
"Hầu tước, đã có trà."
Hương trà thơm nồng xua tan không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Tới giờ tôi vẫn không hiểu, trà có gì ngon? Một người trẻ tuổi như ngài sao lại có sở thích như người già thế nhỉ?
Trong không khí tĩnh mịch chỉ có tiếng lật sách không theo quy luật. Hầu tước chăm chú xem sách, tôi chẳng thể đi xa.
Nhớ lại lần bị phạt quỳ vì tội chạy loạn, tôi vẫn còn ấm ức. Nhưng thế nào được, phận tôi tớ, dù là lý do chính đáng, tôi vẫn không thể tranh cãi.
Nhớ lại cái hồi còn ương bướng, tôi ăn phải
không biết bao nhiêu quả đắng.
Hừ, đồ tồi.
Bị không khí Giáng Sinh ảnh hưởng, đột nhiên tôi có chút nhớ đến trại mồ côi, nơi có dì, có tụi nhỏ.
Đã về trưa nhưng trời vẫn âm u, kéo tâm trạng người ta trùng xuống. Không nhịn được mà thở dài khe khẽ.
Tôi ngước nhìn Hầu tước, tiếng gập sách rất lớn, lại tới giờ rồi?
Quả nhiên, ngài nhíu mày, thở hắt "Hừm."
"?"
Gì nữa đây?
"Ngài cần gì ạ?"
"Hừm."
Đồ thần kinh.
"Đuổi đám nhóc đó đi."
Theo hướng chỉ tay của ngài, tôi nhìn về góc cửa.
Đám trẻ, con của người hầu lại lén chạy lên nhà chính chơi đùa. Chúng mặc bộ đồ đỏ thẫm lắc tới lắc lui, như những quả cầu tuyết được cuốn vải đỏ, nom rất đáng yêu. Nhìn chúng lại khiến tôi ao ước, sau này mình cũng có đứa con đáng yêu như vậy.
Mà hình như Hầu tước thì không.
Hầu tước để sách lên bàn, ung dung bước từng bước đến chỗ lũ trẻ "Ai cho phép lên đây?" Chúng sợ đến độ không dám nhúc nhích, mắt đã đỏ nhưng chẳng dám gào lên.
Vẻ mặt ngài nhăn nhó như tên phù thủy, mím môi thành một đường thẳng, nghiêm giọng "Không cho khóc."
"Hầu tước, để tôi dắt chúng ra ngoài." Tự ý lên phòng sách là không phải phép, có lẽ sân chơi cho lũ trẻ gần khu vực người hầu đã bị lấp bởi tuyết, bọn nhóc mới chạy tới đây mà không xin phép.
"Khoan đã."
Giọng ngài có chút lớn, cô bé vừa được tôi sợ hãi mà chui rúc vào lòng tôi. Có lẽ vì thấy chúng mè nheo, Hầu tước tỏ ra khó chịu.
"Đặt chúng xuống."
"Dạ... à... ừm."
Vốn định mang chúng về phòng cho tý kẹo dỗ dành, tôi liền từ bỏ.
"Còn mếu nữa ta liền đánh các ngươi."
Người gì đâu thật hung dữ.
Đột nhiên Hầu tước xoay người đi ra ngoài.
Thấy người vừa đi, tôi liền ôm lấy bọn chúng, không mặn không nhạt mà dỗ "Sau này không được tự ý lên đây. Cha mẹ mấy đứa không phải đã dặn rồi ư, như vậy là không ngoan."
Một cậu bé sà vào lòng tôi, thút thít "Anh ơi~ Nhưng bọn em không có gì chơi, tuyết lớn quá~"
Lần lượt năm sáu đứa tầm năm sáu tuổi cũng học theo mà đu treo lên người tôi như keo, nũng nịu.
Hừm, con nít quỷ.
"Làm gì đó!"
Hầu tước quát lớn, cả đám không nhịn được giật mình, không biết ai bắt đầu trước, khóc ré lên.
"Gì đây? Gì đây?"
Không biết có nhìn lầm hay không, tôi thấy Hầu tước lúng túng, cánh tay ngài cứ giơ lên rồi buông xuống.
Tôi đành ra tay "Mấy đứa, nín nào. Một lát nữa anh làm bánh táo cho ăn nhé. Ngoan, không khóc nữa. Khóc không phải bé ngoan."
"Bánh táo?" Một cô bé đỏ hoe mắt nhìn tôi nghi hoặc.
"Ừm, bánh táo."
"Yah! Tuyệt quá!" Lũ nhóc reo lên.
"Ôi trời!" Một nữ hầu hoảng hồn, sợ hãi nhìn ngài, lắp bắp "Hầu tước, là tôi không cẩn thận, để chúng chạy loạn. Ngài bỏ qua cho chúng..."
"Tôi được rồi, lui đi. Ồn ào chết đi được."
Nữ hầu rối rít xin lỗi, gấp rút dắt tay từng đứa ra ngoài.
Tôi cũng thở phào.
"Khoan đã..."
"Hầu tước..."
Ngập ngừng muốn ngăn cản, lại bị cái liếc mắt ngăn lại, tiếp theo lại nghe ngài nói: "Ngươi cầm."
Tôi bật cười.
"Không được cười."
"Vâng. Tôi không cười."
Nữ hầu nhìn túi kẹo cao cao, ngẩn người. Bắt gặp ánh nhìn sắt lẻm của ngài, vội dắt díu nhau rời đi.
À, thì ra Hầu tước, cũng đáng yêu đấy chứ.
"Ngươi còn cười nữa ta khâu miệng ngươi."
Lời hăm dọa chẳng có mấy sức nặng, tôi vẫn nể mặt, chỉ dám lén cười trong lòng.
Cảm nhận cằm bị nắm chặt, ngay khi va phải đôi mắt sâu hoắm màu xanh ngọc bích kia, tôi hoảng.
"Không cho cười." Đôi mày ngài nhíu chặt "Nghe không."
Mùi hoa thật thơm, không biết từ đâu. Hương sắc dịu ngọt len lỏi vào khoan mũi, tôi nghĩ mình gặp ảo giác.
Chẳng biết vì cái gì, ngài vội rụt tay, quay ngoắt ra hướng cửa sổ.
Tôi cúi đầu.
Có gì đó ăn sâu vào cơ thể, tôi bỗng nhiên ngại ngùng kỳ lạ. Vì cái gì?
Không biết.
Rất lâu sau, ngài mới ho hai tiếng, thảy vào tay tôi một hộp gỗ nhỏ.
Chiếc hộp vuông vức, mài bóng loáng, tôi khó hiểu.
"Của ngươi, ta không xài, vứt đi thì tiếc, cho ngươi."
"Nhưng mà nó còn rất mới."
Quả thật rất mới, vỏ hộp được mài tinh tế, nhìn qua đã biết chưa bao giờ dùng.
"Khụ khụ, không dùng thì vứt."
Rụt rè mở hợp, tôi kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Là một chiếc vòng tay làm từ đá mắt mèo, tròn bóng và nhã nhặn.
"Tôi..."
"Đừng lằng nhằng nữa. Cầm đi."
"Vâng."
Dù là đồ vứt, nhưng vẫn rất giá trị. Đột nhiên nhận được món quà, à không, món đồ từ người khác vào ngày Giáng Sinh, tôi thấy hơi hạnh phúc.
Dù ở cô nhi viện, Giáng Sinh đều là những bữa ăn, không có quà riêng.
Đây, là lần đầu tiên, có thứ chỉ thuộc về mình tôi.
Tôi không kìm được mà cười ngu, nhìn về ngài, tôi cảm kích.
"Cảm ơn ngài, Hầu tước. Tôi... rất vui."
"Khụ khụ khụ, ờ... không... không có gì."
An vui vẻ ngắm nghía không rời mắt.
Giữa vầng trời âm u trắng xóa bị che lấp bởi nền tuyết trắng, ở vầng kia của đại dương, vẫn le lói chút nắng mới nhạt nhòa, yếu ớt nhưng lại ấm nóng.
Ở nơi khuất tầm nhìn, có một người lén lút trộm quan sát biểu cảm của hầu nhỏ, khóe miệng hắn khéo xuống, lại ngập ý cười.
Vui đến vậy sao?
Vậy thì tặng thêm vài món nữa vậy. À, mình không xài nên đưa thôi, không phải cố ý mua.
Ờ
Là vậy đó.
- --
Giáng sinh vui vẻ~