Đám người đó rãnh đến vậy sao?
Hiểu Duệ cau có lên tiếng. Ma sói muốn tìm hậu duệ của thánh nữ thì anh có thể hiểu. Nhưng mắc gì cả phù thủy cũng xen vào chuyện này? Bộ không còn gì làm hay sao? Càng nghĩ càng cảm thấy nhức não.
- Cái này thì anh không biết được, cũng có khả năng ông nội sẽ biết gì đó. Nhưng mà A Vương này, em cũng thấy rồi đó. Hiện tại A Cường có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào vì thế anh mong rằng em sẽ không làm chuyện gì manh động.
Hiểu Lương nhìn em trai mình nhắc nhở. Nhìn cái chân băng bó của hắn cùng cái vai của cậu thì anh có thể lờ mờ đoán ra hai người gặp chuyện.
- Em biết rồi...
Hiểu Vương ậm ừ đáp. Đúng là hắn rất muốn mau chóng tra ra kẻ đằng sau nhưng anh cả nói đúng. Hắn nếu mà manh động quá chỉ sợ Mạnh Cường sẽ gặp nguy hiểm thôi.
- Mà em nói này...chúng ta giấu hai anh em họ mãi có đúng không?
Hiểu Duệ lúc này đột nhiên chuyển sang một đề tài khác. Mà đề tài này không phải anh cả chưa từng nghĩ qua.
- Anh cũng muốn nói cho hai đứa nó biết. Nhưng mà...em cũng biết mà, tính cách của hai đứa nhất là A Cường. Nếu để nó biết về thân phận của chính mình thì nhất định sẽ không để mọi người gặp nguy mà tự mình rời khỏi.
Hiểu Lương khoanh tay nói. Vẻ mặt trông vô cùng điềm đạm nhưng hai mày lại chau lại. Chưa kể đến hai ngón tay còn đang nhịp nhẹ như đang cố gắng suy nghĩ một điều gì đó thật thận trọng.
- Em có chút việc đi trước!
Đột nhiên Hiểu Vương nói có chuyện muốn rời đi. Sau đó liền lẳng lặng quay lưng. Mà hai người anh cũng không có ngăn cản gì chỉ im lặng đứng nhìn thằng em út của mình.
Ting!
Bất chợt, điện thoại Hiểu Lương vang lên tiếng tin nhắn. Vừa mở máy nhìn, sắc mặt anh đã có chút lạ.
- Sao vậy? Có gì quan trọng sao?
Hiểu Duệ tinh ý phát hiện nét mặt đó liềm khẽ hỏi một tiếng.
- Không có gì, là tin tức về phim trường này mà thôi. Xem ra cũng sôi nổi phết..
Hiểu Lương lắc đầu rồi cất đi điện thoại vào túi. Nhưng mà Hiểu Duệ dường như cảm thấy anh cả đang giấu điều gì không muốn nói ra. Mà đã vậy thì anh cũng không định sẽ gượng ép.
................
- Em vởi thư ký của anh cả nói chuyện có vẻ rất vui?
Hiểu Vương nhìn người trong lòng đang nghiên cứu kịch bản. Tâm trạng tự nhiên có chút hờn nhẹ. Mạnh Cường vốn đã đọc kịch bản gần hai tiếng đồng hồ rồi, đến cả một cái nhìn hắn cũng không thèm. Càng nghĩ càng thấy ngứa mắt.
- À, A Lăng hả? Anh ấy rất đáng yêu!
Mạnh Cường không nghĩ nhiều mà thành thật đáp. Dẫu vậy ánh mắt vẫn không rời cuốn kịch bản trên tay nửa phút.
- A Lăng? Gọi thân thiết vậy sao?
Hiểu Vương cảm thấy lòng tự trọng bị nhéo không hề nhẹ. "Mèo nhỏ" của hắn gọi người đàn ông khác một cách thân thiết như vậy thật sự không khỏi cảm thấy ganh tỵ.
- Hể, anh hờn sao?
Mạnh Cường ngẩng mắt lên nhìn hắn. Lập tức Hiểu Vương chớp thời cơ mà hôn chụt vào môi cậu một cái.
- Lưu manh..
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Lưu manh với mình em thôi! Được rồi, không đọc kịch bản nữa! Chúng ta đi chơi đi!
Hiểu Vương nói xong liền nắm lấy tay cậu muốn kéo đi.
- Hay là để sau đi, em còn muốn đọc kịch bản một chút!
Mạnh Cường luyến tiếc nhìn thứ trên tay mình. Cậu còn muốn rõ hơn về diễn biến nhân vật mà.
- Rõ như vậy là được rồi, em còn rõ nữa...
Hiểu Vương còn đang hùng hổ nói với người yêu của mình thì điện thoại đã bị ai đó làm phiền. Hắn hậm hực tặc lưỡi. Sau đó mở điện thoại lên xem. Ấy vậy mà khi coi xong liền ngoan ngoãn không quấy phá cậu nữa.
- Tôi có việc cần đi với anh hai, em ở nhà đọc kịch bản rồi nhớ ngủ sớm đó. Không cần đợi tôi về!
Nói xong liền muốn đi lấy áo khoác mặc vào.
- Cũng tối rồi anh đi đâu vậy? Có gì nghiêm trọng sao?
Cậu khẽ níu áo hắn lo lắng hỏi. Mới đọc tin nhắn xong mà sắc mặt hắn đã thay đổi. Nhất định là có chuyện gì rồi.
- Yên tâm, không cần lo lắng đâu! Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi làm sao có thể gặp chuyện được chứ? Nếu không chẳng phải "mèo nhỏ" sẽ buồn à?
Nói mấy câu tình bể bình đó xong liền phóng khoáng tặng cho cậu một nụ hôn nhẹ lên trán.
- Ngủ nhớ phải đắp mền đó, nếu không tôi sẽ phạt em!
- Đâu phải con nít đâu chứ..
- Trong mắt tôi thì em mãi là tiểu Cường nghịch ngợm!
- Nhớ...nhớ về sớm đó...hình như ngủ chung với anh tập thành thói quen rồi..
Cậu ngượng ngùng rồi úp mặt vô cuốn kịch bản trên tay. Ái, xấu hổ quá đi! Sao có thể nói những lời xấu hổ như vậy chứ? Mạnh Cường ơi mày bị tha hóa mất rồi!
- Tuân lệnh, "mèo nhỏ" của tôi!
Cạch!
- Haiz...mong rằng sẽ không có gì..
Mạnh Cường nghe tiếng đóng cửa thì ngó đầu nhìn một cái. Sau đó trong lòng thầm mong cầu. Tuy không biết là có chuyện gì nhưng cậu chỉ mong hắn không gặp phải nguy hiểm mà thôi.
Khụ! Mạnh Cường à, có vẻ cậu càng ngày càng ra dáng một cô vợ nhỏ rồi đó~