Cũng không có gì. Chỉ là qua đây xem xét một chút thôi! Mấy món đạo cụ đó vẫn tốt chứ?
Hiểu Lương cười nhẹ nói. Thật ra thì lý do anh cả có mặt là do ông nội Hiểu yêu cầu. Bởi lẽ cái tin tức phim trường Lâm An loạn lên cả cõi mạng đều đang rần rần. Do đó ông nội muốn không lo lắng cũng là điều khó. Anh cũng thừa biết đến đây sẽ gặp Hiểu Vương và Mạnh Cường. Chỉ là không ngờ thằng em thứ hai của mình cũng sẽ có mặt.
Ờ thì...trông khác gì họp mặt gia đình đâu. Thêm thằng ba nữa là đủ luôn.
- Đạo cụ bên công ty anh rất tốt! Tôi còn đang định giới thiệu thêm cho mấy người bạn của mình đây!
Đạo diễn Trần cũng thản nhiên bắt chuyện. Tuy ông biết người này có gia thế khủng nhưng mà vậy thì đã sao. Ông vốn chỉ là một đạo diễn làm việc theo đam mê thỏa thích của mình. Do đó, mấy cái nịnh nọt này nọ ông cũng không muốn vướn vào. Người ta nói gần vua như gần cọp. Quan biết với những thương gia giàu có chưa chắc là tốt. Nói chung giữ quan hệ thương mại đôi bên có lợi sẽ là tốt nhất.
Nói chuyện một hồi thì đoàn phim cũng bắt đầu quay tiếp. Và trước sự bất ngờ của ông thì Hiểu Lương lại bảo rằng muốn ở đây xem thử. Cũng như là coi một số đạo cụ có ổn áp hay không.
Đạo diễn Trần ban đầu còn muốn từ chối nhưng rồi thấy cũng không có vấn đề gì nên chấp nhận cho anh ở lại. Sau đó chuẩn bị quay một vài phân cảnh nhỏ để tránh mất thời gian của mọi người. Và cũng may sao, tiến độ quay không gặp trục trặc nữa. Bởi vậy, đạo diễn Trần cùng biên kịch Hạo mới có thể thở phào ra một hơi.
- Tay cậu đang bị thương, để tôi giúp cho!
Mạnh Cường đang muốn bê cái thùng dụng cụ qua một bên thì bên cạnh đã xuất hiện một cậu thanh niên trông khá nhỏ nhắn và đáng yêu. Theo cậu biết thì đây là Tống Trẫm Lăng, thư ký đắc lực luôn được Hiểu Lương tin tưởng và giữa họ...có một mối quan hệ nào đó vượt mức sếp và thư ký.
Mà cậu cũng không quan tâm vấn đề đó lắm. Bởi lẽ người này nhìn sao cũng thấy là một chàng trai đáng yêu hiền lành. Mỗi khi đi chung với Hiểu Lương thì cứ y chan tiểu bạch thỏ vậy. Thật sự rất đáng yêu.
- Cậu giúp tôi một tay là được rồi!
Mạnh Cường cười nhẹ sau đó cùng Tống Trẫm Lăng khiêng cái thùng để qua một bên. Còn về phía anh em nhà họ Hiểu thì đã sang một bên để nói chuyện riêng. Về phần Mạc Khang Lâm thì đã được đạo diễn cử người dẫn đi một vòng quanh phim trường. Do đó hiện tại chỉ còn cậu và người họ Tống mà thôi.
- Tôi gọi cậu là A Cường được không?
Tống Trẫm Lăng cười nhẹ nhìn cậu. Gương mặt khả ái có phần ngây ngốc thật sự khiến người ta không khỏi ưa thích. Và dĩ nhiên Mạnh Cường cũng vậy.
- Vậy tôi cũng gọi anh là A Lăng nha!
- Mà A Cường này..
- Sao?
- Ừm...thật ra tôi có chút tò mò. Có phải cậu và Hiểu Vương là quan hệ yêu đương không?
Tống Trẫm Lăng tròn xoe mắt nhìn cậu hỏi khiến Mạnh Cường vô thức cười nhẹ một cái. Sau đó liền thản nhiên đáp.
- Ừm, chúng tôi đang trong quan hệ yêu đương! Mà anh đừng nói ai nghe nha, nếu không tôi sợ fan của anh ấy sẽ không tha cho mình mất!
Cậu nửa thật nửa đùa mà nói.
- Vậy còn anh...có phải anh với anh Lương cũng là quan hệ đó không?
Mạnh Cường vừa nói xong Tống Trẫm Lăng bên cạnh mặt đã đỏ chót không khác gì cà chua. Tống Trẫm Lăng khẽ ho nhẹ một cái sau đó gãi gãi má rồi nói.
- Tôi...tôi cũng không biết nữa...quan hệ của chúng tôi cũng không biết có thể gọi là yêu đương hay không...
Mạnh Cường dường như thấy, khi nói ra lời này người bên cạnh có phần hụt hẫng.
- Anh rất thích anh Lương nhỉ?
- Rõ...rõ vậy sao?
Hai bên má của người nào đó càng thêm đỏ.
- Ừm, mà lúc đầu ấy tôi còn tưởng là anh ấy cưỡng ép anh không đó!
- Hả??
- Bây giờ nghĩ lại tôi cũng thấy suy nghĩ đó vô lý thật, bởi lẽ tôi thấy những nơi nào xuất hiện anh. Đôi mắt của anh Lương đều sẽ không ngừng được mà tìm đến. Giống ban nãy vậy...
- Cậu nghĩ vậy sao?
Tống Trẫm Lăng ngữ điệu có chút mong chờ.
- Đương nhiên rồi, nếu không tôi sao lại nói với anh chứ?
Hai người ngồi đó không ngừng nói chuyện tâm tình. Qua cách nói chuyện Mạnh Cường có thể thấy người này tính tình có phần rụt rè, hay e ngại. Nhưng chung quy vẫn là một người vô cùng đáng yêu. Khiến người ta cảm thấy yêu thích!
Bên chỗ hai người không khí vốn là vui vẻ như thế nhưng bên phía ba anh em họ Hiểu lại chẳng có chút an nhàn gì.
- Ý anh là....phù thủy?
Hiểu Vương dựa lưng vào cây cột sau lưng. Ánh mắt không che giấu được tia sát ý.
- Ừ, ma sói và ma cà rồng tuy không phải yếu kém gì nhưng làm đến mức suất thần nhập quỷ như vậy thì anh thật sự không nghĩ đến ai khác ngoài những kẻ mang danh là phù thủy đó!
Hiểu Lương nghiêm túc nhìn hai đứa em mình. Trên đường đến đây anh vốn đã tra xét một vài thông tin cần thiết. Do đó hiện tại cũng không cần phải giấu giếm gì hai người.