Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 888 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 888DƯỚI CÂY MAI VÀNG, CHỈ CÓ MỘT MÌNH CÔ
Câu trả lời của Liên Trinh cũng không thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng Nghiên Thời Thất.
Cô đạp chân trần xuống đất, ánh mắt rất hoảng loạn, “Hai người họ cùng đi hả cậu?”
Liên Trinh nhìn cô một cái, rồi khó khăn mà cúi thấp đầu xuống.
Nghiên Thời Thất đã hiểu.
Cô không nói gì thêm, chỉ đứng tại chỗ hít thở dồn dập. Sau đó, cô chớp mắt, nhìn thấy rõ ràng hình bóng mình trên cửa sổ thủy tinh của phòng vô trùng.
“Cậu Út, mắt cháu lành hẳn rồi.”
Liên Trinh không đoán được suy nghĩ trong cô lúc này. Nghe cô reo lên, anh chậm rãi đứng dậy, chắp tay đứng trước cô nói: “Chúc mừng, Tiểu Thập Thất.”
Nói một câu chúc mừng, mà lại chẳng nghe ra được sự vui vẻ.
Nghiên Thời Thất gượng cười bước đến ôm Liên Trinh, “Cậu Út, cảm ơn cậu đã chăm sóc cháu thời gian qua. Bây giờ, cậu cho cháu mượn điện thoại một lát được không?”
Liên Trinh đưa điện thoại cho cô, nhìn cô bấm dãy số đã thuộc nằm lòng.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Nghe tiếng thông báo, cô tự nhiên tắt cuộc gọi đi, rồi gọi đi lần nữa…
“Xin lỗi…”
Vẫn cùng câu trả lời. Cô không tin chuyện ma quỷ này. Gọi liên tục ba cuộc điện thoại, đều giống nhau như đúc.
Nghiên Thời Thất cúi gằm xuống, buông thõng tay, nét mặt bình tĩnh không tưởng tượng nổi.
Nhưng cô càng bình tĩnh, Liên Trinh càng cảm thấy đau lòng.
Anh bước lên, giơ tay muốn ôm cô, lại sợ cô bối rối, cuối cùng đặt bàn tay bị thương lên vai cô, an ủi, “Cháu đừng sốt ruột. Cậu ấy sẽ trở lại thôi.”
“Vâng, cháu biết.”
Nghiên Thời Thất đáp một câu rồi ngửa đầu lên nhìn anh, mỉm cười đáp lại.
“Cậu Út, bên ngoài… tuyết còn rơi không ạ?”
Phòng vô trùng đóng kín, không có cửa sổ mở ra ngoài, chỉ có cửa sổ sát đất trong phòng giáp với hành lang và các phòng nghiên cứu.
Liên Trinh trả lời: “Hôm nay nắng đẹp, không có tuyết.”
Nghiên Thời Thất có chút mất hứng, moi moi đầu ngón tay của mình, nói, “Cháu muốn đi ra ngoài một lát.”
Từ khi bước vào Viện Nghiên cứu, cô chưa từng đi ra khỏi cửa.
Trong ba tuần qua, ngày nào cô cũng đi qua đi lại giữa phòng vô trùng và phòng nghỉ.
Bây giờ đôi mắt đã lành lại rồi, cô muốn đi ra ngoài, muốn cảm nhận thử mùa đông năm nay có lạnh hơn năm ngoái hay không.
Nghiên Thời Thất coi như giữ được bình tĩnh. Tuy trong lòng trống vắng, nhưng cô vẫn giấu hết tất cả cảm xúc xao động dưới vẻ ngoài bình thản.
Cô không nổi điên lên tìm anh, bởi vì không biết anh ở đâu.
Cô không khóc lóc, không ầm ĩ, chỉ im lặng đi về phòng nghỉ, thay áo khoác, buộc tóc, định ra ngoài Viện Nghiên cứu đi dạo.
Từ đầu đến cuối, cô đều không nói một lời.
Liên Trinh đang đợi cô bên ngoài phòng nghỉ.
Chưa đến năm phút sau, anh thấy Nghiên Thời Thất thay đồ xong đi ra. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cô mặc áo khoác màu hồng tro, quần jeans, giày bốt Martin, buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, nhìn rất thời thượng.
“Cậu Út, cháu đi một mình được rồi. Cậu đi làm việc đi, không cần theo cháu đâu.”
Nghiên Thời Thất kéo một lọn tóc quấn quanh đầu ngón tay, cười tủm tỉm nói một câu với Liên Trinh rồi đi thang máy xuống nhà.
Viện Nghiên cứu nằm trong khe núi của dãy Nghi Nam. Ba mặt đều là núi, bên tai còn có thể nghe được tiếng xe chạy trên đường núi bên ngoài.
Hôm qua là Tết Nguyên Đán, tuyết rơi phủ đầy lớp băng trắng trên núi.
Nghiên Thời Thất mở cửa kính ra, bước từng bước xuống bậc thang trước cửa.
Dãy núi mùa đông hiện ra rõ ràng trước mắt, cô ngắm nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại trên cây cối xanh ngát.
Hóa ra trong sân Viện Nghiên cứu có ba cây mai vàng và rất nhiều cây ngô đồng.
Lúc tới đây, cô không hề nhìn thấy, vì cô được đưa vào lúc đang ngủ say.
Khi ấy, anh ở sát bên săn sóc cô. Bây giờ, cô khỏi bệnh rồi. Nhưng dưới cây mai vàng, chỉ có một mình cô, lại có chút cô quạnh.