Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 874 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 874CÓ PHẢI ANH TA YÊU CẦU CÁI GÌ QUÁ ĐÁNG KHÔNG?
Tần Bách Duật quay lại phòng nghỉ thì thấy Nghiên Thời Thất đang cầm di động thừ người ra.
Cô ngồi một mình trên giường, ánh đèn màu trắng trong phòng hắt lên gò má cô thành từng vệt sáng lóa.
Màn hình di động đang trong trạng thái chờ, cô nhìn chăm chú vào nó không hề chớp mắt.
Hương thuốc lá thoang thoảng bay tới, Nghiên Thời Thất như bừng tình. Tần Bách Duật đưa tay nâng mặt cô lên, “Nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?” Ngay cả anh bước tới trước mặt cũng không nhận ra.
Nghiên Thời Thất kéo tay anh, đặt ngón tay anh dưới mũi ngửi ngửi, “Anh đi hút thuốc à?”
“Ừ.” Tần Bách Duật rút tay về, quay người định đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Đi được hai bước, anh quay lại thu di động của cô, “Anh về ngay.”
Nghiên Thời Thất thoáng ngây người nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.
Tần Bách Duật đang đứng trước bồn rửa vặn nước, nghiêm túc rửa tay thì trước mắt bỗng tối sầm lại, Nghiên Thời Thất chợt xuất hiện.
Cô đứng ở cửa nhìn anh, “Vừa rồi Thương Lục nói vậy là có ý gì vậy anh?”
“Câu nào cơ?” Anh biết rõ còn hỏi.
Nghiên Thời Thất bĩu môi chớp mắt, “Không phải anh ta chỉ nói một câu thôi à?”
Cô nghĩ mãi vẫn không ra đáp án, cảm thấy giữa hai người họ có bí mật, lại không biết là bí mật của ai.
Tần Bách Duật rửa tay xong, lau khô nước rồi mới dắt tay Nghiên Thời Thất quay lại phòng nghỉ, “Không có gì đâu, em đừng nghĩ nhiều.”
Hai người ngồi xuống, Nghiên Thời Thất cúi đầu vuốt ve ngón tay anh, kéo lên đặt dưới mũi ngửi. Mùi nước rửa tay dịu nhẹ bay vào khoang mũi, cô không nhịn được hôn lên ngón tay anh một cái.
“Anh không cho em suy nghĩ nhiều có phải vì giữa hai người có bí mật không? Anh ta bảo anh suy nghĩ kĩ cái gì? Anh đưa anh ta ra ngoài nói là cố ý tránh em à?”
Nghiên Thời Thất nhìn bàn tay to lớn của anh, ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo từng đường vân, gương mặt lại tràn đầy lo lắng.
Tần Bách Duật thở dài, nắm trọn tay cô vào lòng bàn tay mình, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt, “Bị ốm còn thông minh như thế làm gì, chẳng có gì giấu được em hết!”
Nghiên Thời Thất nghe vậy giật mình, giận dỗi vặc lại: “Đúng là anh định giấu em!”
Cô phụng phịu quay đầu, lại bắt gặp ánh mắt trìu mến của Tần Bách Duật, trái tim nóng rực lên. Cô áp đến hôn nhẹ lên môi anh, “Có phải Thương Lục dùng việc điều trị mắt cho em để đặt điều kiện gì quá đáng rồi phải không?”
Nghiên Thời Thất biết cái gọi là không công không hưởng lộc.
Trước đây cô từng nghe anh Tư nói, Thương Lục vừa từ nước ngoài về.
Anh không nói rõ, nên bản thân cô cũng không gặng hỏi.
Cô chưa từng cố ý thăm dò tìm hiểu mười năm anh Tư ở nước ngoài.
Bởi vì anh từng bị thương, cô không hi vọng anh lại phải nhớ đến khoảng thời gian đau đớn đó.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bây giờ, bỗng có một người đàn ông đẹp trai, y thuật xuất chúng, tính tình cổ quái từ nước ngoài về đây chỉ để chữa bệnh cho cô. Nếu anh ta thật sự đưa ra yêu cầu gì vô lí thì Nghiên Thời Thất cũng không ngạc nhiên.
Tần Bách Duật nhìn cô buồn bã âu lo bèn choàng tay qua eo kéo cô vào lòng, “Đúng là hơi quá đáng. Anh ta muốn anh cùng về Parma.”
Parma…
Cô từng nghe nói tới đất nước này rồi, nhưng vẫn quá mơ hồ xa lạ.
Nghiên Thời Thất ngẩng đầu nhìn anh, “Anh ta là người Parma ạ?”
“Nói chính xác thì anh ta là người gốc Hoa.” Câu nói này chẳng giải thích được sự hoài nghi của Nghiên Thời Thất, “Vì sao? Nếu anh về Parma với anh ta thì em đi đâu?”
Cô không hi vọng hai vợ chồng mỗi người một nơi đâu.
“Cho nên, đương nhiên là không đi rồi!” Tần Bách Duật cười khẽ, nâng mặt cô lên hôn lên trán, “Em yên tâm, điều kiện của anh ta là vô nghĩa thôi.”
“Thật không?” Nghiên Thời Thất vẫn rất lo lắng, “Điều kiện này là để đổi lấy việc chữa mắt cho em à?”