Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 873 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 873CHÚ QUYẾT ĐỊNH CÙNG ANH QUAY VỀ PARMA THẬT SAO?
Thành Nghiệp Nam không muốn tâm trạng của cô bị Bùi Đường ảnh hưởng nhiều, vội đổi đề tài, “Dự tính bao giờ thì em về?”
Nghiên Thời Thất không nói rõ, “Có lẽ phải mất một thời gian nữa. Em thấy bây giờ Kỷ Tố Tân khá nổi đấy. Bản lĩnh của quản lý Thành đúng là tuyệt vời. Ngay cả một người vô hình như cô ta mà cũng có thể trở thành người mà ai cũng biết chỉ trong nháy mắt.”
Không sai, bây giờ Kỷ Tố Tân là một hot girl mạng đạt chuẩn.
“Ha, anh tình nguyện đem bản lĩnh của mình ném hết lên người em còn hơn. Lăng xê cô ta làm anh ghê tởm muốn chết.”
“Anh nhịn một chút, duy trì tình trạng hiện tại đi. Mà anh đăng ký xong studio chưa?”
Trước khi cúp điện thoại, Nghiên Thời Thất hỏi vấn đề cuối cùng.
Thành Nghiệp Nam gật đầu rầu rĩ, “Đăng kí xong hết rồi. Ngoài ra thì, Lý Kiều về rồi đấy. Anh không biết giữa Lý Kiều và Thiệu Chính Hề có chuyện gì, nhưng hai ngày trước anh ta nói muốn nghỉ việc, nhưng anh ngăn lại rồi. Nếu như em thành lập studio là có ý định hoạt động lộc lập, vậy anh nghĩ chúng ta có thể đào Lý Kiều về studio làm việc được.”
Mắt Nghiên Thời Thất lấp lánh lóe lên, “Ai nói em muốn làm riêng. Nhưng mà… có lẽ Lý Kiều sẽ rất có ích. Anh bảo anh ta đừng vội hành động thiếu suy nghĩ, chờ em về rồi tính tiếp.”
Thành Nghiệp Nam khó hiểu, “Em không định tách ra làm riêng thì đăng kí studio làm gì?”
“Đợi em về rồi nói, em cúp máy đây.”
Nghiên Thời Thất vội vã cúp di động, trên mặt vẫn đọng lại vẻ tươi cười lanh lợi.
Chỉ còn một đợt trị liệu nữa, khoảng một tuần đến hai tuần là cô có thể quay lại rồi.
Cái studio này đương nhiên là dùng để cướp bát cơm của Thiệu Chính Hề chứ sao nữa.
***
Trong khu vực hút thuốc, Tần Bách Duật và Thương Lục đứng cạnh cửa sổ rất lâu.
Từ lúc bọn họ bước vào đây, chưa ai lên tiếng trước.
Thương Lục không hút thuốc, bình tĩnh đứng trước mặt anh nhìn hàng cây ngoài cửa sổ, đôi môi nhếch lên nụ cười đắc ý.
Điếu thuốc trên tay Tần Bách Duật đã cháy hết, anh dụi đầu thuốc vào gạt tàn, phá vỡ sự im lặng, “Nhất định muốn tôi về Parma với anh sao?”
Thương Lục nhướng mày, “Không phải anh muốn, mà chú phải theo anh về. Trừ khi chú hi sinh đôi mắt của cô ấy!”
Đây là uy hiếp một cách trắng trợn!
Tần Bách Duật miết bao thuốc lá, nhìn Thương Lục đầy hàm ý, nở một nụ cười bình thản, “Được thôi.”
“Thật không?” Thương Lục mừng như điên, bước tới híp mắt nhìn Tần Bách Duật, “Chú quyết định xong rồi sao?”
Chỉ cần kéo được Tần Bách Duật về Parma, xem mình hành hạ cậu ta thế nào cho đã đây.
Nửa tháng ăn không ngon ngủ không yên khám bệnh tại gia, cuối cùng anh ta cũng tìm được cơ hội “báo thù.”
Tần Bách Duật thong thả gật đầu, “Ừ.”
Thương Lục giãn mày, hai tay khoanh trước ngực, tặc lưỡi đắc ý, “Tần Tứ ơi là Tần Tứ, không ngờ chú lại cúi đầu chỉ vì một người phụ nữ. Sớm biết chú là người như vậy thì năm đó cả đám anh em đã tìm cho chú cả tám mươi, một trăm người, để chú khỏi bỏ về rồi.”
“Thuốc xong chưa?” Tần Bách Duật không bận tâm tới lời trêu chọc của Thương Lục, ánh mắt lóe lên đầy toan tính.
Đương nhiên, Thương Lục đang đắc ý dạt dào làm sao phát hiện ra được.
Anh ta hếch cằm lên, “Xong lâu rồi. Nếu anh không nói chưa xong thì sao chú có thể nhận lời anh được?”
Tần Bách Duật bước ra phía cửa, trước khi ra ngoài, anh dừng lại hỏi, “Còn bao lâu nữa thì kết thúc trị liệu?”
“Bốn ngày. Liều thuốc cuối cùng dùng để ổn định và củng cố, bốn ngày nữa là ổn thôi.”
Nụ cười của Tần Bách Duật càng sâu hơn, “Được, vậy thì bốn ngày!”
Nói xong anh đi thẳng ra ngoài. Thương Lục nhìn bóng lưng của anh, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Tần Tứ dễ tính thế từ bao giờ?! Vietwriter.vn
Sao anh ta cảm thấy nụ cười của Tần Bách Duật thâm ý khủng khiếp nhỉ.
Thương Lục lắc lắc đầu, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Dù sao thì Nghiên Thời Thất quá quan trọng với Tần Bách Duật. Anh ta cứ nắm chắc nhược điểm này là được, cậu ta không muốn theo cũng phải theo!