Người Dấu Yêu

Chương 869




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 869 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 869TÔI CHỮA KHỎI MẮT CHO CÔ ẤY, CHÚ THEO TÔI VỀ PARMA!

Bây giờ là sau trưa, nắng rất rạng rỡ.





Nghiên Thời Thất vừa kết thúc trị liệu, so với hai lần trước đau không chịu nổi thì lần này thuốc dịu hơn nhiều. Nếu nói có cảm giác, thì chỉ là hơi ngứa một chút thôi.





Mặt Thương Lục tái nhợt, cất băng gạc đồ dùng vào nơi để dụng cụ, không nói không rằng bước ra khỏi phòng vô trùng.





Anh ta vừa ra tới ngoài cửa đã nhìn thấy Tần Bách Duật thì tức giận hứ một tiếng, “Chấm dứt đợt trị liệu thứ ba thì mắt cô ấy sẽ khỏi!”





Tần Bách Duật bình tĩnh đáp, “Cảm ơn.”





“Đừng cảm ơn vội!” Thương Lục đóng cửa phòng sau lưng, xách túi đi về phía hành lang yên tĩnh.





Khi hai người bước tới hành lang, Thương Lục dựa vào tường, trở tay chỉ mặt của chính mình, “Tôi điều trị cho người phụ nữ của cậu hơn nửa tháng. Cậu nhìn đi, nhìn tôi còn giống người không hả?”





Rõ ràng biết anh ta không thể tới gần phụ nữ mà còn nằng nặc đòi anh ta chữa bệnh.





Món nợ này không thể thanh toán trong thời gian ngắn được!





Tần Bách Duật nhìn gò má hơi sọp đi của Thương Lục, hỏi rành mạch từng chữ, “Anh muốn gì?”





Thương Lục tức giận, “Úi giời, hào phóng ghê cơ. Tôi nói muốn vợ chú thì chú có cho không?”





Nói xong, Thương Lục bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.





Bị đông lạnh rồi.





Quanh người Tần Bách Duật như phát ra một chiếc lưới băng, bao lấy anh ta.





Cảm thấy mình chơi lớn rồi, anh ta gượng gạo bĩu môi, xoa xoa gáy của mình, “Làm cái gì thế hả? Tôi đùa một chút cũng không cho à?”





“Chú muốn gì cũng được, chỉ có duy nhất cô ấy là không được!”





Mắt Thương Lục lóe lên tia ngạc nhiên. Anh ta quen Tần Tứ bao nhiêu năm nay, quả thật chưa từng thấy cậu ta có dục vọng chiếm hữu lớn như vậy với ai.





Thương Lục thở dài, quyến rũ nhướng mày, “Chú phải biết, năm chú bỏ đi, mọi người tìm chú rất lâu đấy! Tôi chữa khỏi mắt cho cô ấy, chú theo tôi về Parma, thế nào hả?”





Nói xong, Thương Lục hưng phấn cười cười, nhưng nghe câu trả lời ngay sau đó liền cứng đờ người.





Tên này trả lời thế nào nhỉ?





“Đổi cái khác đi!”






Thương Lục hít sâu một hơi, châm chọc cười, “Đây là thái độ chú dành cho ân nhân cứu mạng đấy à? Tần Tứ, đừng trách tôi không nhắc nhở chú, năm ấy ở nước ngoài…”





Tần Bách Duật lạnh lẽo ngắt lời anh ta: “Khi tôi đi, mọi chuyện ở nước ngoài đã bàn giao cho Hoắc Minh rồi.”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Chú nói nghe dễ nhỉ. Dù sao đây chính là điều kiện của tôi. Còn một đợt trị liệu cuối cùng nữa, nếu muốn tôi chữa khỏi mắt cho cô ấy thì chắc chắn chú phải theo tôi về Parma. Chú phải biết, tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy thì đương nhiên cũng có thể lập tức biến cô ấy thành người mù. Tần Tứ, chúng ta là anh em, tôi dốc lòng dốc sức chữa trị cho vợ chú hơn nửa tháng, có phải chú cũng nên bày tỏ thành ý của mình không? Chú biến mất bốn năm, ba tôi lải nhải bên tai tôi bốn năm. Về với tôi, chuyện gì cũng có thể thương lượng được!”





Ánh mắt Tần Bách Duật trở nên tàn bạo, “Anh đang uy hiếp tôi?”





Thương Lục không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt anh, “Chú cảm thấy đây là uy hiếp cũng được, là yêu cầu cũng được. Tôi chữa khỏi cho cô ấy, chú theo tôi quay về. Giao dịch này chú không lỗ chút nào. Anh em bên kia cũng đều đang chờ chú, chú nghĩ cho kĩ đi.”





Tần Bách Duật không nói gì, đôi mắt sâu thẳm đen như mực lóe lên tia sắc bén.





Thương Lục cũng không vội, thấy anh không nói gì thì bước tới vỗ vai anh, “Tần Tứ, suy nghĩ cho kĩ đi. Tối nay tôi muốn nghe câu trả lời đồng ý từ chú. Nếu không… ha ha, chú hiểu mà!”





Nói rồi, Thương Lục đắc ý huýt sáo, nhẹ nhàng rời khỏi phòng nghiên cứu.