Người Dấu Yêu

Chương 859




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 859 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 859BẢY MƯƠI VỊ THUỐC, MỖI VỊ MỘT CÂN

Nghe có vẻ rất thần bí.





Nét mặt Nghiên Thời Thất thoáng mơ hồ, “Cháu còn tưởng mình đang ở Đế Kinh, không ngờ là vẫn còn ở Lệ Thành. Cậu… sao cậu đột nhiên trở về?”





Khuôn mặt đẹp trai lịch lãm của Liên Trinh tươi cười, “Công việc ở Đế Kinh ổn rồi, đúng lúc Viện Nghiên cứu Gen bên này đang thiếu người, nên cậu trở về thôi.”





Anh không nói nhiều lời, thậm chí không nói cho Nghiên Thời Thất biết, vì lo lắng cho bệnh tình của cô, nên trước khi trở về, anh còn cố ý gọi tới số điện thoại kia.





Trùng hợp là bọn họ cần phòng vô trùng không thuộc bệnh viện, mà Viện Nghiên cứu Gen vừa khéo có phòng vô trùng.





Bảy giờ rưỡi sáng nay, máy bay trực thăng dừng trên tầng cao nhất của Viện Nghiên cứu Gen.





Viện trưởng dẫn theo khá nhiều nghiên cứu viên đi lên đón.





Bởi vì sáu mươi phần trăm kinh phí hàng năm của Viện Nghiên cứu đến từ Tần thị, cho nên khi Tần Bách Duật tự mình đến lần này, không ai dám tiếp đón qua loa.





Liên Trinh và Nghiên Thời Thất trò chuyện thêm vài câu. Lúc đi ra khỏi phòng vô trùng, Liên Trinh khẽ lắc đầu với Tần Bách Duật đứng ngoài cửa, “Không thể trì hoãn việc chữa trị mắt cho Thập Thất được nữa, tròng mắt đã trở nên vẩn đục một cách rõ ràng rồi. Bạn của cháu có thể làm được không?”





“Cứ để anh ta thử xem.” Tần Bách Duật không trả lời chắc chắn.





Nhưng anh đã lựa chọn gọi Thương Lục trở về, bởi anh biết anh ta nhất định có khả năng chữa khỏi đôi mắt cho Tiểu Thất.





Liên Trinh khẽ thở dài một tiếng, “Lúc Tiểu Thất gọi điện thoại cho cậu, cậu không biết là đôi mắt con bé có vấn đề. Nếu cậu biết thì có lẽ cậu… haizz…”





Anh không nói hết lời, nhưng Tần Bách Duật vẫn hiểu ý anh.





Mọi chuyện không có nếu như và sớm biết. Huống chi, với sự hiểu biết của anh về Tiểu Thất, dù lúc ấy Liên Trinh có nói không thể giữ đứa bé lại thì cũng chưa chắc Tiểu Thất đã nghe lời.





Đây là một nơi nằm trong khe núi của dãy Nghi Nam, xung quanh đều là núi non dựng đứng và vách đá cheo leo trùng trùng điệp điệp.





Viện Nghiên cứu không mở cửa với người ngoài, người biết nơi đây ít càng thêm ít.





Viện Nghiên cứu chiếm một diện tích rất lớn, ngày thường có xe chuyên mua đồ đi ra đi vào giữa thành phố và Viện Nghiên cứu.





Vì Tần Bách Duật đang cần gấp phòng vô trùng, nên Viện trưởng suốt đêm chuẩn bị hai phòng vô trùng cho anh sử dụng.





Ngoài ra, Viện trưởng còn cung cấp thêm một phòng thí nghiệm nghiên cứu y học và một phòng nghỉ trên tầng cao nhất cho bọn họ.





Có thể nói là “phục vụ chu đáo!”

Vietwriter.vn

Buổi chiều, Thương Lục mặc áo blouse xuất hiện trong phòng thí nghiệm nghiên cứu y học. Trước khi vào cửa, anh ta cầm khẩu trang khựng bước lại, hỏi, “Chuẩn bị xong hết các vị thuốc mà tôi cần chưa?”





Tần Bách Duật liếc vào phòng thí nghiệm, “bảy mươi vị thuốc, mỗi vị một cân, nếu chưa đủ thì có thể nói bất cứ lúc nào.”





Thương Lục há miệng muốn nói, nhưng rồi cũng chỉ có thể lườm anh một cái, sau đó đeo khẩu trang đi vào phòng.






Cậu cho rằng anh đây lấy thuốc nấu cơm ăn à?





Rõ ràng lúc đưa danh sách cho cậu ta, anh đã viết mỗi vị thuốc chỉ cần một trăm gram!





Thương Lục vừa đi vừa cảm thấy nghi ngờ Tần Tứ đang khoe của.





Trong các loại thuốc mà anh ta cần, có rất nhiều loại cực kì quý hiếm.





Chỉ tính riêng Ngưu hoàng thiên nhiên thôi đã là hơn mười nghìn tệ một gram rồi. Thế mà Tần Tứ lại mua một cân?





Anh ta không tin!





Đến khi tận mắt nhìn thấy trên bàn thí nghiệm bày đầy các vị thuốc Đông y, rồi đích thân lật đếm hơn một cân Ngưu hoàng thiên nhiên, Thương Lục bắt đầu suy tư về nhân tình thế thái.





***





Từ lúc vào phòng thí nghiệm, Thương Lục liền không cho phép bất cứ ai đến quấy rầy.





Ngay cả tường thủy tinh bốn phía cũng bị anh ta yêu cầu treo rèm, ngăn tầm mắt của mọi người.





Đến tận khi trời chạng vạng, anh ta cũng không bước ra ngoài.





Nghiên Thời Thất ở phòng nghỉ của Viện Nghiên cứu ăn cơm tối, sau đó ngồi trên giường, buông thả hai chân. Đại khái là vì cổ chân hết đau, nên thỉnh thoảng cô lại đong đưa chân, trông rất thảnh thơi.