Người Dấu Yêu

Chương 858




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 858 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 858ĐÂY LÀ VIỆN NGHIÊN CỨU GEN DI TRUYỀN

Cùng lúc đó, một đoàn xe xuất hiện trên đường phố Lệ Thành, đếm vội đếm vàng có khoảng chừng mười chiếc giống nhau như đúc, nối đuôi nhau chạy nhanh về hướng sân bay.





Không đến nửa tiếng sau, ba chiếc máy bay trực thăng cất cánh tại sân bay Lệ Thành về ba hướng khác nhau.





Tất cả những chuyện này, Nghiên Thời Thất đều không biết.





Đúng tám giờ sáng, cô mới mở đôi mắt mờ mịt ra.





Xung quanh đều là mặt tường trắng xóa, tiếng nói chuyện mơ hồ vọng lại.





“Chú có cần tốn nhiều công sức như vậy chỉ để đi một chuyến thế này không?”





Lúc này, Thương Lục đứng ngoài cửa phòng vô trùng, nhìn Tần Bách Duật trước mặt mình.





Tần Bách Duật đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt vẫn dính chặt vào giường bệnh trong phòng vô trùng, “Mới mấy năm không gặp, anh dùng đầu óc để nghiên cứu y học hết rồi hả?”





Bị châm chọc một câu, Thương Lục hừ nhẹ, “Tất nhiên là tôi biết chú muốn che giấu tai mắt người khác. Nhưng… chú có kẻ thù hả?”





Nói đến đây, nét mặt của anh ta nghiêm túc hơn hẳn.





Thật ra năm xưa ở Parma, mọi người đều rất tò mò về Tần Tứ.





Tuy rằng khi đó cậu ấy mắc bệnh nặng, nhưng khí chất của cậu khiến người ta cực kì sợ hãi.





Người đàn ông chín chắn chững chạc trước mắt dần dần trùng khít với cậu thiếu niên Tần Tứ năm xưa. Thương Lục không khỏi lo lắng. Nếu cậu ấy thật sự có kẻ thù, thì anh ta sẽ phải cân nhắc có nên gọi hết mọi người về đây không.





Lúc này, Tần Bách Duật trả lời: “Cũng không hẳn là kẻ thù.” Dứt lời, anh chậm rãi nhìn vào mắt Thương Lục rồi nói: “Nhưng bọn họ động đến người phụ nữ của tôi.”





“Vậy nên?” Thương Lục ngẫm nghĩ, “Vậy nên chú muốn bọn họ cho rằng chú đã rời khỏi Lệ Thành mà thả lỏng cảnh giác, rồi chú sẽ giáng cho bọn họ một đòn trí mạng?”





Tần Bách Duật hờ hững nhướng mày, xem như là ngầm thừa nhận phỏng đoán của anh ta.





Thương Lục nhếch môi, liếm răng hàm, giọng nói rất trầm, “Tần Tứ, nếu có cần gì thì cũng đừng khách sáo với tôi.”





Ý là chỉ cần Tần Bách Duật muốn, thì anh ta có thể huy động hết thế lực ở Parma cho anh sử dụng.





Tần Bách Duật đặt bàn tay lên vai anh ta, siết nhẹ một cái, cất giọng khàn khàn, “Tôi chỉ cần anh chữa khỏi đôi mắt của cô ấy.”





“Được rồi, biết rồi!” Thương Lục sụp vai xuống, có chút ảo não.





Anh ta không có kinh nghiệm tiếp xúc gần gũi với phụ nữ. Anh ta đưa ra nguyên tắc không chữa bệnh cho phụ nữ, thật sự là vì có nguyên nhân.





Mà thôi bỏ đi!





Đây là yêu cầu của Tần Tứ, cứ coi như anh ta liều mình hi sinh đi.





*** Vietwriter.vn





Vì trong phòng vô trùng không có cách âm, nên Nghiên Thời Thất nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ.





Cô chậm rãi ngồi dậy, xoay xoay cổ chân. Phía sau vang lên tiếng mở cửa, cô bất giác tưởng là anh Tư, “Hai anh nói chuyện xong rồi hả?”





Nghiên Thời Thất xoa nhẹ mí mắt, lại đụng trúng vết thương trên trán, ánh mắt càng lúc càng mơ hồ.






Cô không nghe thấy câu trả lời, nhưng tiếng bước chân đã ở sát bên cạnh. Cô quay đầu lại, nheo mắt nhìn sang.





Một chiếc áo blouse lọt vào tầm mắt. Sau đó, cô nhìn lướt lên trên, dừng tại bảng tên trên ngực đối phương, rồi… cô chồm người về phía trước, khuôn mặt của đối phương dần dần hiện rõ dưới mắt cô, “Cậu Út?”





Người đi từ cửa vào là Liên Trinh.





Nghiên Thời Thất vô cùng sửng sốt, lại không kìm được vui vẻ, “Sao cậu lại ở đây?”





Vừa dứt lời, cô ngẫm nghĩ rồi đưa ra một suy đoán, “Đây là bệnh viện Đế Kinh ạ?”





Thấy động tác nheo mắt liên tục của cô, Liên Trinh rất đau lòng mà ngồi xuống bên giường, nói: “Ở đây là Lệ Thành, Viện Nghiên cứu Gen ở đường Bắc Thần.”





Nghiên Thời Thất giật mình, “Đường Bắc Thần?”





Cô sống ở Lệ Thành lâu rồi, sao lại chưa từng nghe nói đến đường Bắc Thần?





Liên Trinh cười giải thích, “Đường Bắc Thần nằm trong khe núi phía sau núi Nghi Nam, bình thường không có người ngoài tới, cháu cảm thấy rất lạ là đúng rồi.”