Người Dấu Yêu

Chương 7




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 7 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









“Công ty của cậu có việc à?” Lúc bấy giờ, Nghiên Thời Thất dựa vào cột đèn ở bên cạnh, không hề chớp đôi mắt to mơ màng như sương khói, nghiêng đầu nói chuyện.





Ưng Phi Phi lặng lẽ gật đầu, kéo cô đi về phía bãi đỗ xe: “Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà!”





“Không cần đâu!” Nghiên Thời Thất gạt tay của cô ra, cất giọng chậm rãi nhẹ nhàng nói: “Cậu mau tới công ty đi! Bây giờ mới chín giờ, tớ tự về nhà được!”





Ánh mắt của Ưng Phi Phi đầy vẻ nghi ngờ: “Cậu chắc chứ?”





Nghiên Thời Thất mỉm cười vén sợi tóc bên tai mình lên. Sợi tóc trong búi rơi tản mát ra, bị gió đêm thổi phất phơ: “Tớ bắt xe về được rồi, cũng không xa lắm!”





Chuyện công ty quá cấp bách, Ưng Phi Phi không dám nấn ná.





Tự mình đưa Nghiên Thời Thất lên xe taxi xong, cô vội vàng chạy về công ty.







Điều Ưng Phi Phi không ngờ tới chính là xe taxi vừa mới quẹo vào một con đường, Nghiên Thời Thất đã bảo tài xế ngừng xe, xuống xe rồi đi vào một quán bar âm nhạc.





Trong phòng VIP của quán bar, trên bàn trà đặt hai chai Black Label, một thùng đá cùng với mười chai hồng trà đá.





Nghiên Thời Thất rất thành thạo đổ Black Label với hồng trà đá vào nhau rồi cho thêm vài viên đá. Cô nâng cốc thủy tinh lên hít hà, hài lòng cười híp mắt, sau đó uống vào một ngụm lớn.






Nồng độ vừa phải, có vị ngọt của hồng trà đá, còn có mùi rượu chan chát.





Cô lấy điện thoại ra, mở thiết bị phát nhạc lên, dựa vào ghế xô pha, lắng nghe tiếng đàn dạo đầu bài hát với vẻ mặt cô đơn.





Bùi Đường quay về rồi…





Lời nói của Diệp Tịch Noãn không ngừng văng vẳng bên tai cô giống như lời nguyền.





Cô cũng hệt như lời bài hát vậy: “Chỉ cần yêu sai một người, cảm giác đau lòng còn chân thật hơn vui sướng, tại sao tình yêu lại châm chọc như thế…”





Bấy giờ, Nghiên Thời Thất giống như đứa bé bị bỏ rơi, ngồi một mình trong góc tự thương thân mình. Cô không phải là người đa sầu đa cảm, chẳng qua là hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện, trong phút chốc chưa kịp bình tĩnh lại.





Trong lúc chẳng hay chẳng biết, cô đã uống hết nửa chai Black Label.





Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiên Thời Thất đỏ bừng lên, ngồi xuống tấm thảm trải sàn với ánh mắt mơ màng, búi tóc trên đầu cũng lệch sang một bên. Cô dùng một tay ôm chai rượu, miệng nói rất hùng hồn: “Kết hôn hay lắm à? Chỉ mình anh có thể kết hôn hả? Đồ cặn bã nhà anh!”





Lúc Trác Hàn đẩy cửa chính của phòng VIP ra thì trông thấy cảnh tượng này.





Trong căn phòng tối tăm, Nghiên Thời Thất ôm chai rượu gục xuống bàn, đôi chân thon dài dưới lớp quần jeans tùy tiện co gập hai bên người, giày cũng bị đá văng.





Nghiên Thời Thất lúc say rượu lộ rõ vẻ quyến rũ, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều chẳng giấu được vẻ phong nhã. Đôi mắt hoa đào sóng sánh nước, trong vắt vô tội. Khóe môi ướt át lóng lánh, kiều diễm quyến rũ, nhất là động tác biếng nhác lại càng có sự gợi cảm hư hỏng.





Trác Hàn nhanh chóng thu ánh mắt về. Liếc sang nhìn vẻ mặt không vui của Tần Bách Duật, anh ta lẳng lặng đi ra ngoài, đóng cửa lại.





Tần Bách Duật đứng im ở cửa ra vào, đôi mắt sâu thẳm bình thản lạnh lùng. Anh còn có thể lờ mờ nghe được những lời nói say từ miệng của Nghiên Thời Thất, hai chữ “Bùi Đường” lại càng rõ ràng hơn.





Dưới ánh trăng mờ ảo, Nghiên Thời Thất trông thấy một bóng người mơ hồ xuất hiện ở trước mắt mình.





Một bóng người cao ngất, anh tuấn, lỗi lạc, phong thái hơn người.





Cô mơ màng nghiêng đầu, lén đưa tay che miệng lại, đỏ bừng mặt, thầm lẩm bẩm: “Ồ… Cái quán bar này còn có phục vụ đặc biệt à?”





Tần Bách Duật: “…”





Anh lặng im trong chốc lát rồi cất bước tới bên cạnh Nghiên Thời Thất, hơi khom người xuống, nhìn cô chăm chú, chọc nhẹ đầu ngón tay lên trán cô.





Nghiên Thời Thất ngây ngẩn lắc lư đầu, giơ tay gạt mấy cái trước trán mình, chớp đôi mắt trong veo, nắm lấy ngón tay anh.





“Anh chọc tôi làm gì?”





Ngón tay của Tần Bách Duật bất chợt bị cô bắt lấy, lòng bàn tay ấm áp mềm mại giống như một đốm lửa cháy lan ra từ đầu ngón tay đến đầu trái tim.





Sau đó, Nghiên Thời Thất ôm chai rượu ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng đẹp, có một bàn tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nóng ran của cô. Đầu ngón tay hơi mát lạnh, động tác rất dịu dàng, cô cảm thấy mình như là vật báu được che chở trong lòng bàn tay.





Giấc mơ này ngọt ngào quá đỗi.