Người Dấu Yêu

Chương 269




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 269 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









CHÚ HAI, CHÚ SẼ QUAY LẠI ĐÂY CHỨ?

Tám giờ tối, Kiều Mục hơi nóng lòng.





Ở Lệ Thành vẫn còn việc cần làm, mai lại là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ dài, anh ta phải nhanh chóng quay về để xử lí công việc.





Lúc này mùi thơm tỏa ra từ bát mì an liền đã lan khắp căn phòng khách sạn hạng sang.





Kiều Mục mặc chiếc áo choàng ngủ của khách sạn, dây thắt lưng buông lỏng hững hờ.





Anh ta tiến tới quầy bar rót một ly rượu vang, lúc quay ra cũng tiện tay lấy một chai Sprite từ trong tủ rượu.





Sau đó, anh ta đi ra phòng khách thì bắt gặp Lăng Tử Hoan đang ngồi trên xô pha, cong lưng ăn bát mì đặt trên bàn trà, động tác trông hơi buồn cười.





“Á… há…” Lăng Tử Hoan rên lên vì vội vã ăn bát mì khi còn nóng.





Kiều Mục bật nắp chai Sprite đặt xuống bàn trước mặt cô nàng, hỏi với giọng bông đùa:





“Đoàn làm phim không cho nhóc ăn cơm à?”







Lăng Tử Hoan đặt chiếc thìa nhựa xuống, cầm chai Sprite lên uống một ngụm, nấc một cái rồi đáp: “Cháu đã ăn lúc ở Thủy Trấn rồi! Có thể là do đi bộ về đây mệt nên lại thấy đói!”





Thấy cô nàng nói có vẻ nghiêm túc, Kiều Mục khẽ mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.





Nhưng chỉ ba giây sau, anh ta hỏi một tin quan trọng: “Chiều nay nhóc ghé Thủy Trấn à?”





“Đúng vậy. Chị Thập Thất quay phim xong lúc ba giờ chiều, cháu vốn định đi cùng chị ấy, nhưng không ngờ chú Tư cũng đến, dọa cháu sợ quá bèn lẩn đi ngay!”





Nghe vậy Kiều Mục có chút đau lòng!





Nhóc có thể đến tìm tôi mà!





Nhưng quả thật anh ta không thể nói ra được những lời mật ngọt tình tứ này.





Cảm xúc này chỉ có thể giấu kín, không thể tìm được cách để bộc bạch.





Mà dù anh ta có nói ra chăng nữa thì trong mắt cô nàng này vẫn chỉ có ăn và chơi, chẳng có nơi nào dành cho anh ta.





Anh ta cũng không rõ mình từ nơi xa chạy đến Đế Kinh để làm gì!





Có lẽ ăn no rảnh rỗi nên kiếm chuyện chơi!






Trong lúc Kiều Mục đang đứng trầm tư, Lăng Tử Hoan nhìn thấy anh ta cầm ly rượu vang không nói lời nào, vẻ mặt còn liên tục thay đổi thì có hơi hiếu kì, bưng tô mì đứng dậy tiến tới gần, ngước đầu quan sát anh ta.





“Chú Hai!!!”





Lăng Tử Hoan to gan lớn mật, nhảy cẫng lên hét vào tai khiến Kiều Mục giật mình, ly rượu vang trên tay anh thiếu chút sánh ra ngoài.





Đợi anh ta định hình lại, Lăng Tử Hoan mới cười tinh nghịch: “Chú đang nghĩ gì vậy?”





Đang nghĩ cách để trị nhãi ranh như nhóc!





Tuy trong lòng Kiều Mục rất muốn bật cười, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ nét bình thản nghiêm nghị như thường ngày.





Ăn xong bát mì, Lăng Tử Hoan dựa người vào xô pha, xoa xoa chiếc bụng no căng của mình, ợ ra tiếng liên tục.





Thoải mái quá đi! Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com





“Chú Tư của cháu đến rồi, cháu định xử lí thế nào?”





Kiều Mục cầm ly rượu ngồi xuống chiếc ghế bành gần cửa sổ. Anh ta thoải mái ngồi vắt hai chân lên nhau, khuôn mặt đẹp như tạc khi nhìn nghiêng qua ánh đèn.





Tâm tư phập phồng, không khỏi phiền não.






Nghe anh ta hỏi, Lăng Tử Hoan nhìn anh ta cười nói: “He he, chú Hai tốt bụng nhất, hay là chú cho cháu ngủ qua đêm ở đây đi!”





“Ngày mai tôi về lại Lệ Thành rồi.”





Anh ta vừa dứt lời, nụ cười trên môi Lăng Tử Hoan vụt tắt. Cô bối rối chữa cháy: “Chú về nhanh thế à?”





Không hiểu vì lí do gì mà tâm tình của cô nàng bắt đầu trở nên rối loạn!





Cô phải làm sao bây giờ?





Nếu bị chú Tư phát hiện, ai sẽ bảo vệ cô đây!





Kiều Mục nhìn cái miệng méo xẹo của cô nhóc, bỗng chốc mềm lòng, lắc lắc ly rượu “Không muốn tôi đi à?”





Lăng Tử Hoan vội vàng gật đầu: “Vâng, cháu không muốn chú đi đâu. Chú về rồi cháu ngủ ở đâu? Đầu Gỗ ngủ ở phòng đơn, lẽ nào cháu phải chung phòng với anh ta…”





CMN lại còn muốn ngủ chung phòng với Mục Nghi à?





Kiều Mục bỗng chau mày, ánh nhìn nghiêm khắc, giọng nói trầm thấp ác liệt chen ngang lời cô: “Phòng này để cho nhóc, tôi đã trả hai tháng tiền phòng rồi.”





Đôi mắt Lăng Tử Hoan vụt sáng lên nhưng lại chợt tắt ngay sau đó. Cô nàng chọc ngón tay, khuôn mặt nhìn không nỡ: “Chú Hai, chú sẽ quay lại chứ?”