Người Dấu Yêu

Chương 106




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 106 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Tại khu vực đỗ xe trên đường quốc lộ, Cận Yên Nhiên thần sắc hốt hoảng nhìn Tần Bách Duật, khuôn mặt xuất chúng và vẻ nghiêm khắc bẩm sinh không ai dám đến gần của người đàn ông này khiến cô ta vô thức muốn chạy trốn.





Nhưng vệ sĩ cô ta dẫn theo vẫn còn đang ôm hông nằm dưới đất, bên cạnh chiếc xe chuyên dụng của Nghiên Thời Thất, còn có một người đàn ông khác sắc mặt nặng nề cùng tài xế của mình, nhìn thế nào cũng đều bất lợi cho cô ta.





“Anh, anh là ai?”





Một lúc lâu sau, Cận Yên Nhiên mới tìm lại được giọng nói của mình, hai tay bấu chặt vạt váy, mắt không ngừng đưa qua đưa lại giữa Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất.





Kiều Mục lạnh lùng liếc cô ta, hừ nhẹ giễu cợt, nói giọng mỉa mai: “Cậu ấy là ai cô cũng không biết mà vẫn dám đến gây phiền phức, là nhà họ Tống cho cô cái gan này sao?”





Câu nói này khiến Cận Yên Nhiên run rẩy một lần nữa.





Nhưng nghĩ đến sự nhiệt tình và chăm sóc của Tống Kỳ Ngự đối với Nghiên Thời Thất tối nay, thậm chí còn đích thân giới thiệu cho bà cụ, cô ta lại thấy không cam tâm.





Cô ta cố kìm nén sự kinh hoảng trong lòng, tiến tới một bước, khiêu khích bằng giọng điệu sắc sảo: “Nghiên Thời Thất, không ngờ quan hệ nam nữ của cô lại hỗn loạn như vậy. Rõ ràng cô đã có chồng rồi mà tối nay vẫn gần gũi với A Ngự như thế, người đàn ông bên cạnh cô đây có biết không?”







Nghiên Thời Thất: “…”





Quả thật không phải kẻ ngu ngốc?





Cô từ tốn nhìn người đàn ông ở bên cạnh, khóe môi nở nụ cười nhẹ vừa bất đắc dĩ vừa mỉa mai. Đầu ngón tay bị người đàn ông nắm chặt khều nhẹ anh, cô tinh nghịch hỏi: “Quý ngài này, anh có tin không?”





Lòng bàn tay của Tần Bách Duật truyền đến sự ngứa ngáy, anh thu chặt đầu ngón tay, nhìn vào mắt cô, điềm tĩnh, thấp giọng nói khẽ: “Anh chỉ tin em!”





Bốn chữ đơn giản nhưng đầy sức mạnh, cũng hàm chứa sự tin tưởng và kiên định không cần nói ra của anh dành cho cô.





Dứt lời, ánh mắt anh bám chặt Cận Yên Nhiên, vô cùng lạnh lẽo và u ám sắc lạnh.





Cận Yên Nhiên thở gấp, ánh mắt hoàn toàn hỗn loạn.





Sao lại như vậy chứ?!





Cận Yên Nhiên vẫn đang đứng đó chìm đắm trong tâm trạng không thể tin nổi thì trên đường cao tốc sau lưng họ, một hàng xe Bently màu đen đang lặng lẽ đến gần.





Kiều Mục cũng nhìn thấy đoàn xe đang chạy đến, đứng sau lưng Tần Bách Duật, lên tiếng nhắc nhở: “Chắc là người nhà họ Tống đến.”





“Ừ.”





Người đàn ông hờ hững trả lời, con ngươi đen láy toát ra tia sáng lạnh buốt.





Đoàn xe đỗ sát rạt sau chiếc xe chuyên dụng, khiến cho khu vực đỗ xe càng thêm chen lấn chật chội.





Cận Yên Nhiên vừa nhìn thấy đoàn xe đến nơi, cả người hốt hoảng, nhìn ngó xung quanh, dường như muốn tìm một nơi để ẩn náu.





Nhưng, cửa của hai chiếc Bentley đầu tiên đã mở, Tống Kỳ Ngự ăn mặc trang trọng bước xuống xe.

Vietwriter.vn

Cận Yên Nhiên đứng đơ tại chỗ, hoảng hốt cúi đầu, càng run dữ dội hơn.





Tống Kỳ Ngự xuống xe, trong đoàn xe phía sau cũng theo xuống rất nhiều vệ sĩ.





Ngoài Tống Kỳ Ngự, còn có một người đàn ông mặc tây trang màu xanh sẫm, ngay từ khi xuất hiện đã nhìn chằm chằm quan sát đánh giá.





Trong sắc đêm đen kịt, bên cạnh khu vực đỗ xe trên đường quốc lộ, bầu không khí kỳ dị đến mức ngưng đọng.





Tống Kỳ Ngự đưa tay đóng cửa xe, thấu kính lóe lên tia sáng lạnh băng dưới chùm đèn, ánh mắt anh lập tức rơi trên người Nghiên Thời Thất, nhưng cuối cùng dừng lại bên chiếc eo bị ôm chặt của cô.





Tầm nhìn hơi nghiêng, ánh mắt anh ta và Tần Bách Duật va vào nhau…





Cậu Tư nhà họ Tần.





Cậu Bảy nhà họ Tống.





Cùng là những người đàn ông vô cùng anh tuấn, ở khoảng cách không xa, dường như đang đọ sức, dường như đang cân nhắc, dường như đang diễn ra một trận chiến không có khói súng.





Xung quanh yên lặng như tờ.





Lúc này, người đàn ông mặc tây trang xanh sẫm từ đằng sau xe bước tới. Khi đi lướt qua vai Tống Kỳ Ngự, bầu không khí dường như lưu lại tiếng cười giễu cợt của ông ta.





Tống Kỳ Ngự cũng lập tức thu lại ánh nhìn.





“Cậu hai Kiều, không có trở ngại gì chứ?”





Người đàn ông này là con trai thứ ba của nhà họ Tống, Tống Kỳ Diệp.