Chương 1004: Được các nơi chú ý
Còn chưa tới thời gian mở hội nghị, dưới tòa nhà Dương Hoa đã đông đúc, nhiều người của giới truyền thông tụ tập tại đây, dùng thẻ công tác lần lượt đi vào tòa nhà.
Hôm nay Dương Hoa đã sử dụng hết toàn bộ lực lượng bảo vệ.
Từ cửa vào đến phòng hội nghị, mỗi một tầng lầu, mỗi một hành lang đều tràn ngập lực lượng của Dương Hoa.
Những người này đều được điều từ công ty bảo vệ của Cung Hỉ Vân đến đây.
Người vào đây không ai không cảm khái, cũng chỉ có Dương Hoa mới có thể bố trí một cách phô trương như vậy…
Không bao lâu sau, từng chiếc xe hào hoa dừng ở dưới lầu của Dương Hoa.
Những người thành công của giới kinh doanh tham dự tiệc hội tối hôm qua lần lượt xuống xe, đi vào tòa nhà.
Những người này ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.
Dù sao, có thể tham dự hội nghị ở tập đoàn Dương Hoa vốn đã là một chuyện vô cùng vinh quang.
Tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề đến tham dự.
Cư Chí Cường và Trần Bình bạn gái anh ta cũng vậy.
Nhưng cô bạn gái Trần Bình đó rõ ràng rất căng thẳng.
“Chí Cường, anh nói xem Chủ tịch Lâm có trách chúng ta không?”, cô gái liếc nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận hỏi.
“Trách chúng ta cái gì? Chúng ta đã trút giận cho Chủ tịch Lâm cơ mà!”, Cư Chí Cường cười nói.
“Nhưng… lễ phục của tên vô dụng đó là Chủ tịch Lâm tặng cho…”.
“Sao? Em nghĩ Chủ tịch Lâm thật sự muốn tặng lễ phục cho tên vô dụng đó? Em sai rồi! Chủ tịch Lâm chỉ không muốn mất mặt mà thôi. Dù gì vận may của tên vô dụng đó thật sự quá tốt, bốc được phần thưởng lớn! Chủ tịch Lâm là nhân vật cấp bậc nào, còn có thể không cho? Có thể vì bộ lễ phục đó mà để mất danh dự của mình à? Thế chẳng phải sẽ tạo thêm vết nhơ cho mình sao?”.
“Vậy ý anh là… bản thân Chủ tịch Lâm cũng không muốn giao bộ lễ phục này cho Lâm Chính?”.
“Nói thừa, đương nhiên Chủ tịch Lâm không muốn rồi! Hơn nữa, anh tin rằng nếu Chủ tịch Lâm biết được tên vô dụng đó lại tặng lễ phục Hoa Hi Vọng kiểu nữ cho Tô Nhu, chắc chắn sẽ rất tức giận. Chúng ta phá hỏng lễ phục, không phải là trút giận cho Chủ tịch Lâm hay sao? Yên tâm! Chúng ta khăng khăng không thừa nhận thì chẳng phải không có vấn đề gì rồi sao? Chưa nói tới thằng nhóc đó không có năng lực đối đầu với chúng ta, cho dù thật sự đưa đơn kiện, em nghĩ tên vô dụng đó có tiền mời luật sư giỏi thắng được chúng ta sao? Anh tin là nếu thật sự làm đến mức đó, Chủ tịch Lâm tuyệt đối sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn! Chắc chắn anh ta sẽ phái mấy người Phương Thị Dân, Kỷ Văn đến giúp chúng ta! Có Chủ tịch Lâm chống lưng, em sợ cái gì?”, Cư Chí Cường cười nói.
Trần Bình sáng mắt lên: “Nói như anh, chúng ta mà đền tiền thật thì chẳng phải sẽ đắc tội với Chủ tịch Lâm rồi sao?”.
“Đúng vậy! Cho nên, không đền tiền mới là hành động sáng suốt! Huống hồ, đỡ phải mất nhiều tiền như vậy không tốt hơn à?”, Cư Chí Cường cười ha ha, nói.
Trần Bình thở phào nhẹ nhõm, cũng xem như yên tâm.
Hai người khoác tay nhau đi vào trong.
Phóng viên nơi cửa nhìn thấy hai người họ thì lập tức ùa lên.
“Anh Cư, tôi có thể hỏi anh hai câu không?”.
“Anh Cư, chuyện lễ phục giá trên trời thật sự không liên quan đến các anh sao?”.
“Anh Cư, lễ phục tối hôm qua thật sự là cặp Hoa Hi Vọng sao? Chủ nhân của hai bộ lễ phục đó thật sự là anh Lâm Chính sao?”.
“Anh Cư, có người nói anh cố ý không bồi thường lễ phục để lấy lòng thần y Lâm, anh nghĩ thế nào về cách nói này?”.
Phóng viên năm mồm bảy miệng nhao nhao lên tiếng, những chiếc micro như muốn nhét vào miệng Cư Chí Cường.
Nhưng Cư Chí Cường chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Đợi Cư Chí Cường và Trần Bình đi vào trong, Nhậm Quy mới thong dong đi tới, đến trước Dương Hoa.
Ông ta xuất hiện lại làm dấy lên trận xôn xao.
Hội thảo giới kinh doanh lần này là ông ta và Mã Hải bắt tay tổ chức.
Nói một cách nghiêm ngặt, ông ta cũng xem như người có địa vị cao nhất trong những người tham dự hội nghị.
Nhậm Quy quả thật có khí thế không tầm thường, vừa xuống xe đã có bảo vệ đến mở đường, những phóng viên đó muốn đến phỏng vấn cũng không có cơ hội.
Nhậm Quy sửa sang cổ áo, bước nhanh vào bên trong.
Nhưng vừa vào cửa, mi mày Nhậm Quy đã nhíu chặt.
Bởi vì ông ta phát hiện Mã Hải không ở cửa đón tiếp ông ta…
Điều này khiến ông ta cực kỳ không vui!
Mình là nhân vật nhỏ sao? Ngay cả chút đạo đãi khách cũng không có?
Ông ta kìm nén lửa giận, đi thang máy lên tầng có phòng hội nghị. Thế nhưng ông ta vừa ra khỏi thang máy đã có hai bảo vệ ngăn ông ta lại.
“Xin mời xuất trình căn cước của ông!”, một bảo vệ nói.
Nhậm Quy ngạc nhiên, trong mắt lộ ra vẻ giận dữ.
“Đui à? Người này là ông Nhậm Quy! Cút ra hết đi!”, một người đi theo bên cạnh Nhậm Quy quát tháo.
Nhưng bảo vệ đó lại lạnh lùng nói: “Rất xin lỗi, Chủ tịch Lâm có quy định, bất cứ ai tham gia hội nghị đều phải kiểm chứng thân phận!”.
“Anh…”, người đó tức giận, định ra tay dạy dỗ hai tên không biết trời cao đất dày này, nhưng bị Nhậm Quy ngăn lại.
“Được rồi, nhập gia tùy tục, huống hồ đây là yêu cầu của Chủ tịch Lâm, đừng gây rối!”.
Bảo vệ không để tâm.
Trong phòng hội nghị đã có mấy chục người ngồi.
Mỗi một người đều là nhân vật không tầm thường, danh tiếng lừng lẫy.
Hội thảo lần này e rằng sẽ được toàn quốc thậm chí là cả quốc tế chú ý!