Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 980




Chương 985: Chúng ta nên ra tay rồi!

Cả hiện trường im phăng phắc. Những người khi nãy nhắm tịt mắt cũng từ từ mở ra và nhìn về phía Tô Nhu cùng người đàn ông. 

Họ thấy người này cầm dao trong tư thế đang chém về phía Tô Nhu, nhưng là đứng bất động…như một bức tượng. 

“Cái gì?” 

Đám đông bàng hoàng. Cả hiện trường im lặng như tờ. Tô Nhu cũng từ từ mở mắt ra và nhìn chăm chăm người này. 

Cô thấy hai đồng tử của người này vẫn có thể cử động nhưng mặt thì đỏ linh căng. Dường như hắn muốn cử động nhưng không thể nào nhúc nhích được. Có cảm giác như hắn vừa bị điểm huyệt vậy. 

Lúc này Tô Nhu mới phát hiện ra, vùng cổ của hắn có một cây châm đang rung lên. 

“Thần y lâm!”, Tô Nhu bừng tỉnh. 

“Không sao chứ?”, Lâm Chính sải bước, kéo cô ra khỏi lưỡi dao. 

Tô Nhu thất thần, trong khoảnh khắc ngã cả người vào lòng Lâm Chính do mất thăng bằng. Cô cảm giác như bị điện giật.Lâm Chính cũng khẽ chau mày. Đám đông thì như phát điên. Tất cả lấy điện thoại ra chụp lia lịa. 

“Chốt rồi! Chốt rồi!’ 

“Ha ha, quả nhiên chủ tịch Lâm có ý tứ với cô Tô Nhu!” 

“Lần này có thể đẩy thuyền thật rồi!’ 

Đám đông bật cười. Những phóng viên báo lá cải tới kịp thời càng kích động hơn. Họ cứ chĩa thẳng máy ảnh về phía Lâm Chính và Tô Nhu chụp lấy chụp để. 

Tô Dư cũng khựng người cười khổ. Còn Tô Nhu thì cảm thấy đầu óc trống rỗng. Không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy thần y Lâm rất thân quen nhưng lại không thể miêu tả được thành lời. 

Thật kỳ lạ. 

“Cô Tô không sao chứ?”, lúc này, cảnh sát lao tới, ghì người đàn ông kia xuống đất và còng tay. Một cảnh sát hỏi Tô Nhu. 

Tô Nhu bừng tỉnh và vội vàng thoát ra khỏi vòng tay Lâm Chính. 

“Không sao. Tôi không sao…”, Tô Nhu lên tiếng. 

“Không sao là tốt rồi”, người cảnh sát gật đầu và dẫn kẻ gây án đi. Lâm Chính lấy điện thoại gọi cho Mã Hải. Một phút sau, một chiếc xe dừng trước công viên. Một nhóm bảo vệ chạy lại. 

“Để tránh sau này xảy ra chuyện tương tự thì Tống Kinh này, tôi sẽ sắp xếp một nhóm bảo vệ ở lại đoàn phim để đảm bảo an toàn cho mọi người”, Lâm Chính nói. 

“Vậy thì tốt quá. Cảm ơn cậu, chủ tịch Lâm. Lần này phiền tới cậu rồi”, Tống Kinh xúc động lắm. 

“Không cần khách sao. Ông cũng làm việc cho tôi mà. Xem ra công việc của ngày hôm nay không hoàn thành được rồi. Tôi vẫn còn chút việc cần làm nên không ở lại lâu được. Tôi đi trước đây!” 

Lâm Chính nói xong bèn quay qua nói với cảnh sát: “Đồng chí, tôi sẽ tới lấy khẩu cung sau. Có được không?” 

“Không thành vấn đề, anh Lâm khách sáo quá”, người cảnh sát mỉm cười. 

Bọn họ cũng phải tới gần mới phát hiện ra cây châm trên cổ đối phương nên lập tức hiểu ra tại sao kẻ phạm tội lại bất động như thế. 

Những người đứng xem thì không thấy có dấu hiệu gì bất thường. Bọn họ đang thảo luận xem có phải gã này bị trúng tà hay không mà đột nhiên lại như thế. 

Lâm Chính cũng gật đầu với Tô Nhu rồi vội vàng rời khỏi hiện trường. Còn Tô Nhu vẫn chưa hết bàng hoàng. 

Tô Dư lao tới ôm lấy cô. 

“Không sao đâu Tô Dư”, Tô Nhu an ủi, dù cô cũng đang người một nơi, hồn một nơi. 

Rời khỏi công viên, Lâm Chính lập tức quay trở về công ty. Mã Hải, Cung Hỉ Vân, Từ Thiên đều đang ở trong phòng làm việc của anh. 

“Chủ tịch Lâm đột nhiên gọi chúng tôi tới có chuyện gì không?”, Từ Thiên nghi ngờ hỏi. 

“Chuyện ở công viên Tân Hải, mọi người biết rồi chứ?”, Lâm Chính nói. 

Từ Thiên giật mình lắc đầu. 

“Vừa rồi, ở công viên Tân Hải xảy ra một vụ cướp nhưng đã được chủ tịch Lâm giải quyết rồi”, Mã Hải lên tiếng. 

“Cướp sao?”, Từ Thiên giật mình rồi lập tức chau mày: “Chủ tịch Lâm, chuyện này có liên quan gì tới chúng ta chứ?” 

“Người này cướp đoàn phim của Tống Kinh”. 

“Cướp đoàn phim? Vậy cũng đòi cướp được tiền à? Có người ngốc đến thế sao?”, Cung Hỉ Vân không nhịn được. 

“Nhưng trên thực tế sự việc đã xảy ra rồi. Tôi thấy mục đích của người này hết sức kỳ lạ. Đầu tiên là hắn cướp đoàn phim. Thứ hai là bắt Tống Kinh trong 10 phút phải gom được 100 triệu tệ, sau đó thì lại không muốn cầm thẻ ngân hàng mà muốn tiền mặt. Quan trọng nhất là lúc hắn xông vào thì chỉ bắt duy nhất Tô Nhu chứ không bắt những người khác", Lâm Chính nói. 

Dứt lời, tất cả chìm vào im lặng. 

“Chủ tịch Lâm, ý của cậu là…vụ án này…có khả năng là nhằm vào cậu à?”, Mã Hải hỏi. 

“Bỏ từ ‘có khả năng’ đi!” 


“Chủ tịch Lâm, chuyện này giao cho tôi, tô lập tức sẽ moi bằng hết tai mắt của Ưng Các ở Giang Thành”, Từ Thiên chủ động đề xuất. 

“Không cần! Ông moi được một người thì họ sẽ cử thêm cả một đám tới. Nếu đã vậy thì chỉ càng để lộ thủ đoạn của chúng ta mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu. 

“Vậy ý của chủ tịch là…”, mấy người cảm thấy nghi ngờ. 

Lâm Chính chỉ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Chúng ta nên ra tay rồi”.