Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 970




Chương 975: Tôi cần hai chiếc cáng

Thần phục? 

Hai chữ đơn giản, nhưng chẳng khác nào một chiếc búa, gõ mạnh vào lồng ngực những người đang có mặt. 

Mã Hải trố mắt ra, kinh ngạc nhìn hai người kia. 

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, dường như đang suy nghĩ gì đó. 

Phòng làm việc rơi vào sự im lặng đầy kỳ quái. 

Bầu không khí bất giác trở nên ngột ngạt. 

"Thần y Lâm, câu trả lời của cậu là gì?". 

Người đàn ông nhìn Lâm Chính, không nhanh không chậm nói. 

Tuy anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu ngạo mạn thì không thể che giấu được. 

Đây chính là khí thế của Ưng Các. 

Tuy hiện giờ Dương Hoa như mặt trời ban trưa, tuy hiện giờ thần y Lâm nổi tiếng cả thế giới. 

Nhưng trong mắt người của Ưng Các thì vẫn chỉ là tép riu. 

Bọn họ đủ tư cách để thể hiện tư thái cao ngạo trước mặt một nhân vật xuất chúng như anh. 

Anh ta vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lại càng ngột ngạt hơn. 

Mã Hải sắp không thở nổi nữa rồi... 

Ngón tay Lâm Chính gõ lên mặt bàn theo tiết tấu, anh trầm ngâm một lát rồi bỗng lên tiếng. 

"Hai vị đến đây chỉ để nói chuyện này với tôi sao?", Lâm Chính hỏi. 

"Hiện giờ Ưng Các chúng tôi cũng không có hứng thú lắm với những chuyện khác của thần y Lâm", người đàn ông đáp. 

"Vậy à... Thế nếu tôi từ chối thì sao?", Lâm Chính ngẩng đầu lên hỏi. 

Mã Hải nghe thấy thế liền tái mặt. 

Nhưng ông ta không bất ngờ với câu trả lời này. 

Bởi vì ông ta hiểu Lâm Chính. 

Lâm Chính không thể đồng ý với yêu cầu này được. 

Dương Hoa là tâm huyết của Lâm Chính, cũng là tâm huyết của đám người Mã Hải. 

Cứ thế chắp tay dâng cho Ưng Các? Không ai cam lòng cả, huống hồ là Lâm Chính. 

Chỉ có điều... Ưng Các không dễ đối phó! 

Nếu đổi là Mã Hải thì chắc là ông ta đã đồng ý luôn rồi. 

Bởi vì ông ta chắc chắn, nếu chọc giận Ưng Các, thì cái nịt cũng không còn. 

Mã Hải có thể không sợ những hào môn thế gia ở Yên Kinh, nhưng đứng trước Ưng Các, ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu khom lưng... 

"Thần y Lâm, tôi nghĩ tốt nhất cậu đừng có suy nghĩ như vậy, nếu không cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Dương Hoa các cậu cũng sẽ gặp rắc rối liên miên. Hãy tin tôi đi, đây không phải điều cậu muốn thấy đâu", người đàn ông phủi chiếc áo bào trên người. 

"Con người tôi không sợ phiền phức", Lâm Chính im lặng một lát rồi đáp. 

Nghe thấy thế, đôi mắt vốn đang bình thản của đôi nam nữ kia lập tức nhìn xoáy vào Lâm Chính. 

Ánh mắt cũng trở nên kỳ quái. 

Chắc là bọn họ cũng không ngờ Lâm Chính lại nói ra những lời như vậy. 

"Dương Hoa là tâm huyết của tôi, đồng thời cũng là mục đích của tôi, tôi thành lập Dương Hoa không phải vì tiền bạc, mà là vì lý tưởng của tôi. Tôi không thể để nó sụp đổ, cũng không thể để lý tưởng của tôi bị phá ngang giữa chừng, thế nên tôi không thể đồng ý với yêu cầu của các anh được", Lâm Chính không nhanh không chậm đáp. 

"Những lời nói đầy hoài bão, nhưng cũng rất ngu xuẩn, thần y Lâm, chúng tôi không đến để thương lượng với cậu, mà là đưa ra yêu cầu với cậu. Nếu cậu không đồng ý thì chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp cực đoan", người đàn ông lắc đầu nói. 

"Biện pháp cực đoan?". 

Lâm Chính nheo mắt lại. 

Người đàn ông đứng dậy, lấy trong ống tay áo ra một chiếc điện thoại HW kiểu mới nhất, gọi đến một số điện thoại. 

"Không đồng ý", anh ta chỉ thốt ra ba chữ đơn giản với người ở đầu bên kia. 

"Ra tay đi". 

Đầu bên kia vang lên một giọng nói bình thản. 

Ba chữ này tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại để Lâm Chính nghe thấy rõ ràng. 

Người đàn ông tắt điện thoại. 

Cô gái cũng đứng lên. 

Bầu không khí trong phòng bỗng dưng thay đổi. 

Lạnh. 

Rất lạnh... 

Cô gái di chuyển bước chân, nhận lấy chiếc điện thoại trong tay người đàn ông, sau đó nhập vào một số điện thoại gồm ba chữ số, rồi đặt lên chiếc bàn trước mặt Lâm Chính. 

Lâm Chính đưa mắt nhìn. 

Đó chính là số điện thoại của cảnh sát. 

“Bây giờ là thời đại pháp trị, chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật. Bây giờ, cậu chỉ cần ấn nút gọi là có thể gọi cảnh sát đến bắt chúng tôi! Cậu có thể gọi luôn lúc này!”, người đàn ông nói. 

“Các anh đã làm gì đâu? Tại sao tôi phải báo cảnh sát bắt các anh chứ?”, Lâm Chính bình thản hỏi. 

“Bên kia muốn chúng tôi cảnh cáo cậu, nên lát nữa chúng tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu. Chúng tôi sẽ không để lại sơ hở cho người khác, nên cũng sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ hậu quả. Tôi bảo cậu gọi đến số này là muốn cậu có thể gắng gượng đến lúc cảnh sát đến! Nếu cậu không gắng gượng được, thì tôi sẽ gọi cấp cứu giúp cậu”, anh ta thản nhiên đáp. 

Anh ta vừa dứt lời, Mã Hải liền biến sắc, lập tức mở cửa gào to: “Bảo vệ! Bảo vệ!”. 

Dứt lời, một đám người mặc đồng phục xông lên. 

Nhưng bước chân của người đàn ông kia nhẹ như lông vũ, lướt đến trước cửa ra vào, đóng cửa lại, một ngón tay nhẹ nhàng đè lên khe cửa. 

Dù người ở bên ngoài xô đẩy kiểu gì cũng không thể mở ra được. 

Một ngón tay nhưng cản được sức mạnh mấy trăm cân… 

Thật là đáng sợ! 

Mã Hải sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không biết nên làm thế nào. 

“Mã Hải, ông tránh sang một bên đi, chuyện này để tôi xử lý”. 

Lâm Chính đứng lên nói. 

“Vâng… Chủ tịch Lâm”. 

Mã Hải gật đầu, lui tới một góc. 

Với tình hình hiện giờ, ông ta quả thực không thể giải quyết được. 

“Không cần gọi điện thoại đâu, chắc là người của tôi sẽ báo cảnh sát, còn cấp cứu thì để tôi gọi cho”. 

Lâm Chính bấm số khác vào chiếc điện thoại trên bàn, sau đó ấn nút gọi. 

“Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?”. 

“Tôi cần gấp một chiếc xe cứu thương, làm phiền anh có thể đến đây nhanh lên không?”, Lâm Chính nói. 

“Chào anh, xin hỏi địa chỉ của anh ở đâu? Bây giờ tình hình của người bị thương hay bệnh nhân thế nào?”. 

“Bây giờ tôi đang ở phòng làm việc trên tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa, còn tình hình của người bị thương thì có thể giám định là gãy xương tứ chi”. 

“Vâng thưa anh, xin anh hãy giữ máy, chúng tôi sẽ qua đó ngay”. 

“Ừm… À đúng rồi, các anh nhớ là hãy mang theo hai chiếc cáng”. 

Lâm Chính vừa dứt lời, đôi nam nữ trong phòng đều nhìn anh với ánh mắt giễu cợt. 

Lâm Chính tắt điện thoại. 

“Yên tâm đi, chúng tôi chỉ cho anh một bài học thôi, còn người này chúng tôi sẽ không động đến ông ta, không cần chuẩn bị hai chiếc cáng đâu”, cô gái lạnh lùng nói. 

“Tôi chuẩn bị cho các cô đấy chứ”. 

Lâm Chính đẩy điện thoại tới trước mặt cô gái, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, bước tới. 

Ánh mắt cô gái lập tức trở nên lạnh lùng, gần như đanh lại… 

“Yên Nhi, ra tay đi, cho cậu ta nếm thử thực lực của Ưng Các, cậu ta sẽ phải chịu thua thôi”, dường như người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn. 

Cô gái tên Yên Nhi khẽ gật đầu, sau đó xoay người nhảy qua bàn làm việc, vung một tay về phía bả vai Lâm Chính. 

Lâm Chính đứng bất động. 

Pặp! 

“Thú vị đấy!”. 

Người đàn ông toét miệng cười, không hề cảm thấy bất ngờ. 

Dù sao… anh ta cũng biết thần y Lâm này là người từng đánh bại thiên kiêu. 

“Yên Nhi, nghiêm túc chút đi, đừng để cậu ta coi thường”.