Chương 969: Quỳ xuống
Thế gia Tư Mã thứ hai?
Câu nói này giống như con dao đâm vào tim bọn họ.
Chuyện của thế gia Tư Mã ai cũng biết.
Mấy tháng trước, thế gia Tư Mã vẫn là gia tộc lớn danh tiếng lẫy lừng, có một không hai ở Yên Kinh, giới thương mại, võ thuật… đều có mạng lưới quan hệ không tồi.
Dù là nhà họ Vân và nhà họ Mãn cũng không dám tùy tiện đắc tội với thế gia Tư Mã.
Thế mà một gia tộc to lớn như vậy lại suy tàn chỉ trong một đêm, gần như diệt vong.
Ngày đó, tất cả mạng lưới quan hệ, hợp tác thương nghiệp của thế gia Tư Mã với bên ngoài đều bị cắt đứt.
Tất cả bạn bè và chỗ dựa của thế gia Tư Mã đều quay lưng.
Tất cả công ty sản nghiệp đều bị người từ các nơi tấn công.
Dường như… sức mạnh của cả Yên Kinh đều xem thế gia Tư Mã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, dùng trăm phương nghìn kế để đối phó.
Ngay cả khi thế gia Tư Mã lấy Kim Huyết Hổ Tú ra cũng không thể cứu vãn tình hình.
Có vẻ như thế gia Tư Mã đã bị Yên Kinh ruồng bỏ.
Mọi người đều biết là do thế gia Tư Mã đã đắc tội Dương Hoa, Dương Hoa dồn sức tấn công mới tạo thành kết quả như vậy.
Nhưng cho dù là thật hay giả, cũng vẫn có thể khẳng định một điều.
Sự suy vong của thế gia Tư Mã có liên quan đến Dương Hoa.
Sau ngày hôm đó, thế gia Tư Mã khiêm tốn hơn nhiều, rút khỏi vũ đài của Yên Kinh, yên ổn sống cuộc sống của mình.
Có người nói thế gia Tư Mã đã đầu hàng Dương Hoa.
Cũng có người nói Dương Hoa đã tiêu diệt thế gia Tư Mã, những gì mọi người nhìn thấy bây giờ chỉ là mã ngoài mà Chủ tịch Lâm của Dương Hoa dựng nên mà thôi, còn thế gia Tư Mã thật sự thì từ lâu đã không còn tồn tại.
Mặc dù không biết cách nói nào đúng, nhưng những chuyện này truyền đạt một thông tin, rằng Dương Hoa… không dễ chọc vào!
Các gia tộc ở Yên Kinh luôn cảm thấy những gia tộc tập đoàn tài chính ở ngoài Yên Kinh đều là kẻ quê mùa, chưa từng thấy sự đời, không thể xuất hiện ở những trường hợp lớn.
Nhưng Chủ tịch Lâm của Dương Hoa lại dùng một cái bạt tai thật đau làm thức tỉnh những người này.
Nghĩ lại sự kiện live của hoàng gia nước Y không lâu trước đây, chuyện Y Vương Hàn Thành lúc trước, các thành tích của thần y Lâm đã khiến vô số người kính nể.
Nếu thật sự đắc tội với thần y Lâm thì dù là cậu Vân hay là Mãn Băng Hoàn cũng sẽ trở thành tội nhân của gia tộc, thậm chí bị đuổi khỏi gia tộc.
Cậu Vân run rẩy buông điện thoại xuống, mắt mở lớn, không tin nổi nhìn Lâm Chính ở trước mặt.
“Cậu Vân, người vừa rồi là ai? Hét to như vậy làm gì?”, cô gái ở bên cạnh không khỏi bĩu môi nói.
Nhưng giây sau, cậu Vân đã tát vào mặt cô ta.
Bốp!
Dấu tay đỏ chót hiện lên.
Cô gái lùi về sau hai bước, ôm gương mặt hơi sưng, không tin được nhìn cậu Vân.
Lại nghe cậu Vân gào lên: “Đó là bố tôi! Con nhỏ ngu ngốc!”.
“Cái gì?”.
“Gia chủ nhà họ Vân?”.
Bọn họ ai cũng biến sắc.
Sắc mặt của Mãn Băng Hoàn cũng trắng bệch.
Nếu là như vậy… thân phận của người trước mặt còn cần nghi ngờ nữa sao?
“Thần y Lâm, xin lỗi, là… là lỗi của tôi. Mong anh rộng lượng, đừng so đo với tôi!”, cậu Vân cắn răng, nhắm mắt đi đến trước mặt Lâm Chính, cúi người xin lỗi.
Nếu là một tháng trước, cậu Vân gặp được thần y Lâm chắc hẳn sẽ không đến nỗi sợ như vậy, thậm chí cậu ta còn muốn liều một phen!
Nhưng khi thần y Lâm đánh bại thiên kiêu Lệ Vô Cực, đánh bại Hiệp hội Võ thuật… cậu Vân đã biết sợ.
Cậu ta hoàn toàn biết sợ rồi!
Gia tộc từng cảnh cáo những người thế hệ trẻ như cậu ta, bất kể là ai cũng không được chọc giận thần y Lâm, một khi làm vậy thì phải xin lỗi ngay lập tức.
Vì vậy, dù cậu Vân không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn thành thật tiến tới xin lỗi.
“Cậu Vân, cậu thật khiến tôi thất vọng! Chỉ dựa vào một cú điện thoại thì có thể chứng minh được gì? Tôi đã so với hình ảnh trên mạng, người này hoàn toàn không giống với thần y Lâm! Anh ta chắc chắn là kẻ giả mạo!”.
Mãn Băng Hoàn đi tới, nghiến răng nói.
Hiển nhiên, cô ta vẫn không chịu chấp nhận sự thật này.
“Chị Băng Hoàn nói không sai, tên này chắc chắn là giả mạo. Chỉ một cú điện thoại mà thôi, cũng không phải người thật, sao có thể tin được?”.
“Đúng vậy cậu Vân, cậu phải xem kỹ đó có phải số điện thoại của bố cậu không, đừng bị tên này thuê vài kẻ lừa đảo tới đùa giỡn chúng ta”.
“Dạo gần đây có rất nhiều cuộc gọi lừa đảo như vậy, một cuộc điện thoại không chứng minh được gì cả!”.
Vài cô gái lên tiếng, nhao nhao nói, cứ như Sherlock Holmes.
Cậu Vân tỏ ra nghi hoặc, cũng hơi do dự.
Đúng lúc này, điện thoại của người người khác cũng lần lượt vang lên.
Bọn họ đều kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại ra xem, bấy giờ mới phát hiện… những số điện thoại này đều là ở nhà gọi đến.
Mãn Băng Hoàn cũng có người gọi, cô ta ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại của mình.
Trên đó hiển thị một chữ lớn: Bố!
Vô duyên vô cớ bố lại gọi đến làm gì?
Cô ta cầm điện thoại, nhìn ngơ ngác, mãi vẫn không dám bấm nghe.
“Vì sao không nghe?”.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ bên cạnh.
Mãn Băng Hoàn run rẩy, nghiêng đầu nhìn Lâm Chính. Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của anh, trong lòng cô ta không khỏi dâng lên lửa giận, bèn cắn răng, bấm nút nghe.
“Bố…”.
“Con đang ở đâu?”, đầu bên kia điện thoại là một giọng nói nghiêm túc.
“Bố, con… con đang ở cùng cậu Vân…”, Mãn Băng Hoàn cẩn trọng nói.
“Còn thần y Lâm thì sao? Có phải cậu ta đang ở trước mặt con không?”, giọng nói đó lại lên tiếng hỏi.
Mãn Băng Hoàn lập tức hóa đá.
“Bố, con… con…”.
Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng thở dài, sau đó im lặng một lúc, chốc lát sau mới nói: “Nghe đây, nếu con đắc tội với thần y Lâm thì nghĩ mọi cách cầu xin sự tha thứ từ cậu ta. Nếu cậu ta không chịu tha thứ cho con… vậy con… đừng quay về nhà họ Mãn nữa!”.
Ông ta nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
“Bố! Bố đợi đã, nghe con giải thích!”.
Mãn Băng Hoàn vội vàng la lên, nhưng không có tác dụng gì.
Cô ta cầm điện thoại, ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu óc đã mơ hồ.
Người này… thật sự là thần y Lâm sao?
Sao có thể như vậy?
Anh ta… thật sự là anh trai của Lương Tiểu Điệp?
Sao Lương Tiểu Điệp lại có thần y Lâm làm chỗ dựa?
Trong lòng Mãn Băng Hoàn hỗn loạn, dù thế nào cũng không thể chấp nhận.
Cậu Vân nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nghi ngờ thân phận của Lâm Chính nữa, vội vàng cúi người, thành khẩn hô lên: “Thần y Lâm, cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi!”.
“Cậu muốn tôi tha thứ điều gì cho cậu?”, Lâm Chính lắc đầu: “Cậu nhiều lần quấy rối em gái tôi, còn sai người chặn đường cô ấy, hãm hại cô ấy, những chuyện này một câu xin lỗi của cậu là có thể giải quyết sao?”.
“Quỳ xuống!”.
Lúc đó, Lâm Chính bỗng lạnh lùng lên tiếng.
Cậu Vân biến sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Sao hả? Không muốn làm à?”, ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.