Chương 961: Thần y Lâm? Là cậu sao?
Lâm Chính không hề biết rằng trận chiến ở Kỳ Lân Môn đã gây đả kích rất lớn đến quan niệm của Lệ Vô Cực.
Hắn đã hiểu ra, võ học cao nhất không thể bì với y đạo cao nhất.
Với võ, hắn chỉ có thể khiến người ta chết.
Nhưng với y, thì hắn có thể quyết định sống chết của một người.
Hắn cũng muốn có y thuật phi phàm, cũng muốn trở nên giống thần y Lâm.
Chỉ tiếc rằng, học y cũng giống như học võ, đều phải có thiên phú.
Lâm Chính không từ chối, mà muốn sắp xếp cho hắn đến học viện Huyền Y Phái.
Nhưng Lệ Vô Cực lại lắc đầu, hắn muốn Lâm Chính dạy hắn y học cơ bản, sau đó hắn sẽ chu du tứ phương, học hỏi những người tài giỏi.
Đạo học võ của Lệ Vô Cực khác với Lâm Chính.
Hắn không thích ru rú một xó, mà muốn mở rộng tầm nhìn, so tài với cao thủ.
Y đạo của hắn cũng vậy.
Lâm Chính bất đắc dĩ, chỉ đành đưa cho hắn một cuốn lý luận cơ sở về y học, và một chiếc thẻ ngân hàng, rồi tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Giải quyết xong chuyện của Lệ Vô Cực, Lâm Chính liền quay về Yên Kinh.
Bây giờ anh đã có Thiên Huyền Thảo, đã đến lúc xử lý vết thương của Lương Huyền Mi rồi.
Bệnh viện thành phố Yên Kinh.
Vừa xuống xe, Lâm Chính đã vội vàng chạy vào bệnh viện.
"Thầy ơi!".
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh lại nhìn, thấy bác sĩ Triệu đang ngồi trên xe lăn ở hành lang.
Lâm Chính lập tức chạy tới. "Ông không sao chứ?".
Lâm Chính lập tức kiểm tra cho bác sĩ Triệu.
"Không sao, thương gân động cốt 100 ngày mà, tôi sắp khỏi rồi, cũng may thầy cho thuốc tốt, nếu không tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được", bác sĩ Triệu mỉm cười đáp.
"Chờ lúc nào khỏi hẳn thì hãy đến học viện Huyền Y Phái học tập hai tháng, đến lúc đó tôi sẽ dạy ông một số y thuật, tránh về sau lại gặp chuyện như thế này nữa".
Lâm Chính vỗ vai bác sĩ Triệu, rồi rời đi.
Bác sĩ Triệu nghe thấy thế thì vô cùng kích động.
"Thầy sẽ đích thân dạy mình? Thầy sẽ đích thân dạy mình?".
Anh ta thì thào, toàn thân run rẩy, sau đó liều mạng đẩy bánh xe lăn, tiến về phía phòng làm việc của viện trưởng.
"Viện trưởng! Viện trưởng! Thần y Lâm sắp truyền y thuật cho tôi rồi!".
Ông cụ vóc dáng gầy gò, cả người nồng mùi thuốc Đông y, rõ ràng là đã ở phòng thuốc rất nhiều năm.
Dường như ông ta không biết Lâm Chính, thấy anh xách túi thuốc bước vào, lại không mặc blouse trắng, ông ta không khỏi bật cười.
"Cậu là người nhà bệnh nhân hả? Cậu tự sắc thuốc sao? Có làm được không vậy?", ông lão hơi quay sang nhìn, ánh mắt nheo lại hỏi.
"Chào ông, tôi biết chút y thuật nên không làm phiền các bác sĩ nữa. Bây giờ bệnh viện cũng bận, có thể không làm phiền bọn họ thì cố gắng không làm phiền", Lâm Chính mỉm cười đáp, sau đó làm một số công việc chuẩn bị trước khi sắc thuốc một cách thuần thục.