Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 948




Chương 953: Kỳ lân giáng thế

Lần này, sức mạnh của Lâm Chính bỗng dưng lớn hơn rất nhiều. 

Vách đá cứng chắc trước mặt anh lại mềm giống như bùn đất, tay anh nhẹ nhàng bám lấy đã đào ra một khối đá, cả người nhẹ nhàng bò từ trên vách núi xuống. 

Lệ Vô Cực ngoài đau lòng còn cảm thấy kinh hãi. 

Uy lực của Kỳ Lân Biến lại đáng sợ như vậy, lại giúp thực lực của một người có biến hóa tuyệt diệu như vậy? 

Đúng là tuyệt học khiến môn chủ trở nên điên cuồng! 

Đáng tiếc, mình đã hứa với sư phụ không được học võ nữa. 

Lệ Vô Cực âm thầm thở dài, trong lòng cực kỳ phẫn hận. 

Hắn biết mình không thể trả được thù nữa, chỉ có thể nhìn kẻ thù của mình tiêu dao ngoài vòng pháp luật. 

Lệ Vô Cực nén nhịn cơn giận, theo Lâm Chính dần dần leo xuống đáy vực. 

Nhưng lúc này, ở đáy vực đã có rất nhiều người. 

Đông đảo các đệ tử của Kỳ Lân Môn đã ôm cây đợi thỏ ở đây từ sớm. 

“Xuống đây rồi, xuống đây rồi!”. 

“Ha ha, lần này bọn họ có mọc cánh cũng khó bay”. 

“Hả? Sao không nhìn thấy tên phản đồ Kinh Mẫn?”. 

“Mặc kệ, bắt giữ hai người này trước rồi tính sau!”. 

Người bên dưới xoa tay chuẩn bị, ai nấy nhìn chằm chằm hai người đang leo xuống. 

“Thần y Lâm, bây giờ chúng ta nên làm sao?”, Lệ Vô Cực nhìn xuống bên dưới, thấy bên dưới có đến mấy trăm người, tất cả đều cầm binh khí trong tay chăm chăm chực chờ, không khỏi căng thẳng hỏi. 

Lâm Chính chợt nắm lấy vai Lệ Vô Cực, sau đó nhảy vọt lên, nhảy thẳng từ độ cao hơn hai mươi mét này xuống. 

Hơi thở của Lệ Vô Cực trở nên nhanh hơn. 

“Hả?”. 

Điên rồi à? 

Từ độ cao này mà nhảy xuống, nếu võ công hắn không bị phế thì cũng không thành vấn đề, nhưng chắc chắn chân sẽ tê rần. Điều này vốn bất lợi cho trận chiến tiếp theo, hơn nữa Lâm Chính còn mang theo một người… 

Nếu đổi lại là Lệ Vô Cực, chắc chắn hắn sẽ không hành động liều lĩnh như vậy. 

Nhưng Lâm Chính lại làm… 

Bộp! 

Hai chân Lâm Chính nặng nề đáp xuống đất, vang lên tiếng động nặng nề. 

Nhưng khi Lệ Vô Cực đáp đất thì lại cảm thấy cơ thể mình lâng lâng, cơ thể như được một luồng khí nâng đỡ, vô cùng kỳ diệu. 

Chuyện này là sao? 

Lệ Vô Cực hoang mang. 

Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này. 

“Thế nào? Cuối cùng các người cũng chịu xuống rồi sao?”. 

Lưu Vô Hằng, Lưu Quy dẫn theo một nhóm người đi tới. Lưu Vô Hằng nhếch khóe miệng, cười nhạt nói. 

“Ồ?”, Lưu Quy liếc nhìn hai người, sau đó hạ giọng nói: “Lệ Vô Cực, sư phụ của cậu đâu?”. 

“Sư phụ tôi đã bị các người hại chết rồi!”, Lệ Vô Cực tức giận gào lên. 

“Chết rồi?”. 

Lưu Quy sững sờ, sau đó cười thành tiếng: “Tôi không hại sư phụ cậu! Cậu nói thế sao được, tôi có làm ông ta bị thương không?”. 

“Nhưng ngày nào ông cũng cho ông ấy ăn thịt chuột, ăn bọ chết, hại sư phụ tôi bị bệnh dịch. Bây giờ ông ấy đã chết ở hang động trên núi! Lưu Quy, đây là do ông hại! Tôi nhất định sẽ khiến ông nợ máu trả bằng máu!”, Lệ Vô Cực đỏ hai mắt, phẫn nộ hét lên. 

Hắn vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên trận xao động không nhỏ. 

“Cái gì? Trưởng lão Kinh Mẫn chết rồi?”. 

“Sao lại như vậy?”. 

“Thật là đột ngột!”. 

Các đệ tử đều ngạc nhiên. 

“Hừ, chết cũng tốt, chúng ta khỏi phải động tay! Lệ Vô Cực, hai tên phản đồ cậu và Kinh Mẫn cấu kết với thần y Lâm, mưu đồ quấy rối Kỳ Lân Môn đã có chứng cứ xác thực, cậu còn gì để nói?”, Lưu Vô Hằng quát lên. 

“Miệng ở trên người anh, các người muốn nói thế nào thì nói, dù sao tôi có nói gì các người cũng không tin!”, Lệ Vô Cực nghiến răng nói. 

“Vậy thì cậu hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi, còn đợi chúng tôi ra tay à?”, Lưu Vô Hằng mỉm cười hỏi. 

“Các người có thể ra tay rồi! Dù tôi có chết cũng sẽ không đầu hàng các người!”. 

Lệ Vô Cực bày ra tư thế tấn công. 

“Ha ha ha, một thằng vô dụng mà cũng dám ngông cuồng trước mặt tôi? Lệ Vô Cực, cậu nghĩ cậu vẫn là cậu của trước kia sao? Bây giờ khí mạch cậu đã mất hết, gân mạch tổn thương, bây giờ cậu không đánh thắng được ngón tay út của tôi nữa, cậu dựa vào đâu mà gây hấn với tôi?”, Lưu Vô Hằng khinh thường cười nói. 

“Khốn kiếp!”. 

Lệ Vô Cực bị chọc giận, định xông lên đánh nhau, nhưng Lâm Chính ở cạnh ngăn hắn lại. 

“Thần y Lâm!”, Lệ Vô Cực nghiến răng nhìn anh. 

“Anh ra sau lưng tôi đi, ở đây giao cho tôi, tôi sẽ đưa anh giết ra ngoài!”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 

“Nhưng…”. 

“Chẳng có gì phải nhưng cả, sư phụ anh đã nhờ tôi đưa anh ra khỏi đây, tôi phải làm được!”, Lâm Chính lạnh lùng quát. 

Lệ Vô Cực hơi ngẩn ra, nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Chính, do dự một lúc, cuối cùng không nói gì thêm nữa. 

“Xem ra thần y Lâm muốn đối đầu với Kỳ Lân Môn chúng ta rồi! Nếu vậy thì không cần phải nhiều lời nữa, ra tay!”, Lưu Quy vung cánh tay. 

Đệ tử xung quanh không do dự nữa, lập tức hét lên. 

“Giết!”. 

Tất cả đều xông lên. 

Mấy chục thanh đao từ bốn phương tám hướng chém về phía hai người. 

Lưỡi đao sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo đáng sợ, xuyên thẳng qua xương cốt con người. 

Lệ Vô Cực kinh hãi, hắn chưa bao giờ thấy qua trận hình thế này. 

Bây giờ chạy cũng không còn đường để chạy, trốn cũng không có nơi nào để trốn. 


Gào! 

Một âm thanh kỳ lạ vang vọng khắp đáy vực. 

Sau đó, một dòng khí nổ tung lan tỏa ra ngoài. 

Lệ Vô Cực ngạc nhiên, đưa mắt nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy trong dòng khí, một con kỳ lân uy nghiêm to lớn giáng thế…