Chương 935: Đạp dưới chân
Lương Hổ Khiếu cúi đầu, điều đó có nghĩa là nhà họ Lương đã thua rồi. Màn đánh cược của nhà họ Lương đã thua một cách hồ đồ như vậy đấy. Bọn họ muốn mượn hiệp hội võ thuật để đối kháng lại với thần y Lâm, nhưng sự thất bại của Lệ Vô Cực đã khiến hi vọng của họ bị dập tắt.
Đến cả hiệp hội võ thuật còn không đối đầu được với song lệnh thiên kiêu thì việc nhà họ Lương cúi đầu chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi. Thế nhưng…một cái cúi đầu có thể giải quyết được sự việc không?
Lâm Chính không cho rằng như vậy.
“Đây không phải lần đầu nữa rồi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Lương Hổ Khiếu giật mình. Lương Vệ Quốc cũng tái mặt. Ông ta biết ý của Lâm Chính là gì. Đúng là không phải lần đầu nữa. Lần đầu Lâm Chính ra tay là vì Lương Thu Yến. Lần này là vì Lương Huyền Mi.
Lâm Chính có thể tha thứ một lần nhưng không đồng nghĩa là có lần hai.
“Cậu Lâm, anh cả tôi lần này biết sai thật rồi. Dù sao thì cũng mong cậu tha cho anh ấy”, Lương Vệ Quốc nhìn anh bằng đôi mắt đục ngầu.
“Anh Lâm, xin anh hãy tha cho ông cả. Xin anh đấy!”, lúc này Lương Hồng Anh cũng chạy tới quỳ xuống trước mặt Lâm Chính. Lương Sinh cũng quỳ xuống.
Lâm Chính chỉ im lặng nhìn họ. Thực ra trong lòng anh biết rất rõ. Anh không hề cảm thấy có ác cảm với Lương Vệ Quốc vì những gì cần làm ông ta đều làm cả rồi. Thế nhưng ông ta chỉ là chi thứ ba. Là người yếu thế nhất trong nhà họ Lương. Ông ta không thể nào chỉ đạo được Lương Hổ Khiếu và Lương Khánh Tùng.
Thực ra Lâm Chính cũng không thể hủy diệt nhà họ Lương được. Dù không nể mặt Lương Vệ Quốc thì anh cũng sẽ nể mặt Lương Phong Nghiêm và Lương Thu Yến.
“Muốn tôi tha cho nhà họ Lương cũng được. Nhưng tôi có một điều kiện. Từ ngày hôm nay, để Lương Vệ Quốc làm chủ nhà họ Lương", Lâm Chính thản nhiên nói.
Lương Hổ Khiếu run rẩy.
“Cậu Lâm”. Lương Vệ Quốc há hốc miệng, định nói gì đó. Thế nhưng Lâm Chính đã nói thêm một câu.
“Nếu mọi người cảm thấy Lương Vệ Quốc không phù hợp thì giao cho Lương Phong Nghiêm cũng được!”
Dứt lời, Lương Vệ Quốc không dám nói gì nữa. Lâm Chính đang cảnh cáo ông ta. Nếu Lương Vệ Quốc có ý kiến thì anh hoàn toàn có thể đổi ông ta và để Lương Phong Nghiêm lên làm.
Lương Hổ Khiếu nhắm chặt hai mắt, im lặng một hồi lâu rồi thở dài: “Chúng tôi đúng là cũng già rồi, cũng nên hưởng thụ tuổi vãn niên thôi…Thần y Lâm, làm theo những gì cậu nói đi. Vệ Quốc lãnh đạo nhà họ Lương, do chú ấy quản chi hai. Còn chi ba thì để Lương Phong Nghiêm quản lý…Phong Nghiêm mặc dù ưu tú nhưng lại không có kinh nghiệm gì. Đợi Vệ Quốc dạy cho biết rồi thì sẽ để quản lý nhà họ Lương. Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ chắp tay quay người, không nhìn Lương Hổ Khiếu nữa. Lương Hổ Khiếu co đồng tử, lập tức cúi người trước Lâm Chính. Ông ta biết, nhà họ Lương coi như tạm thoát kiếp nạn này rồi. Nhưng từ nay về sau có lẽ nhà họ Lương cũng sẽ phải nghe theo sự chỉ đạo của thần y Lâm.
“Thần y Lâm, vậy anh hai, anh ấy…”, Lương Vệ Quốc thận trọng hỏi.
“Không chết được…tìm người chăm sóc ông ta đi. Sau này ở trên giường thôi”, Lâm Chính nói.
Lương Vệ Quốc mím môi, khẽ thở dài. Chuyện của nhà họ Lương tới đây là hết. Đám đông không khỏi xuýt xoa. Thủ đoạn của Lâm Chính quả là độc ác.
Một thiên kiêu, một hiệp hội võ thuật, một nhà họ Lương đã bị anh giẫm dưới chân như vậy đấy. E rằng sau ngày hôm nay, trừ mấy gia tộc lớn thì toàn bộ Yên Kinh có lẽ chẳng ai có thể đối đầu được với anh nữa rồi.
Không ít người cảm thấy kính sợ anh. Có vài người muốn kết nối với Lâm Chính nhưng thấy khí thế của anh thì vội từ bỏ ý định.
“Sau này tuyệt đối không được đắc tội với người này. Đi! Đi nói với đám người phía dưới, nói họ mở to mắt ra, không được đắc tội với thần y Lâm! Đến cả người bên cạnh cậu ấy cũng không được động vào? Biết chưa? Ai mà dám đắc tội với thần y Lâm thì cút ra khỏi gia tộc cho tôI!”
“Vâng, thưa ông!”
Không ít các tộc trưởng dặn dò người nhà mình. Cung Hỉ Vân và Từ Thiên xúc động lắm. Hai người họ ưỡn ngực, cùng Lâm Chính bước ra ngoài.
Những người đứng đây có ai mà không mạnh chứ. Nếu mà ở Giang Thành thì có khi là đại Phật Tổ cũng nên.Thế nhưng hôm nay tất cả họ đã phải cúi đầu, không dám làm càn.
Hai người họ nào ngờ lại có ngày hôm nay. Cảm giác này…thật là sung sướng.
“Chủ tịch Lâm…tình hình của cô Lương diễn biến xấu rồi!’
“Cái gì?", Lâm Chính run rẩy, vứt điếu thuốc ra ngoài.
“Bệnh viện vừa gọi điện tới. Cô Lương đột nhiên phát bệnh, có khả năng cô ấy…”, Cung Hỉ Vân mấp máy môi, không dám nói tiếp.
Lâm Chính chìm vào im lặng…