Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 915




Lương Bình Triều bưng mặt, không tin nổi nhìn Lương Huyền Mi. 

“Anh đúng là súc sinh! Súc sinh còn không bằng!”, Lương Huyền Mi gào lên. 

“Anh là súc sinh thì em là cái gì? Em đừng quên em mang họ Lương, bọn họ đều là người thân của em. Còn em thì sao, lại hướng tới người ngoài, không quan tâm đến sống chết của người thân. Anh mà là súc sinh, em cũng không tốt đi đâu cả!”, Lương Bình Triều nổi giận, giậm chân mắng chửi. 

“Em không muốn nói chuyện với anh! Bây giờ em sẽ đến nhà họ Lương! Bác sĩ! Bác sĩ!”. 

Lương Huyền Mi hét lên. 

Chẳng mấy chốc, một bác sĩ và một y tá vội vàng chạy vào phòng bệnh. 

“Cô Lương, cô sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?”, bác sĩ đó lập tức tiến đến hỏi. 

Lương Huyền Mi nhìn sang bác sĩ, không khỏi ngây ra: “Bác sĩ Triệu đâu?”. 

“Bác sĩ Triệu bị tai nạn giao thông rồi, bây giờ đang làm phẫu thuật cấp cứu, tất cả quá trình điều trị của cô đều do tôi tiếp nhận. Cô Lương, cô có chỗ nào không khỏe cứ nói với tôi là được”, bác sĩ đó nói. 

“Cái gì? Tai nạn giao thông?”. 

Lương Huyền Mi ngơ ngác, ngây ngốc nhìn bác sĩ. 

Buổi chiều ông ấy còn đang yên lành, sao tối đến lại xảy ra tai nạn? 

Thật sự có chuyện trùng hợp thế sao? 

Một lúc lâu sau, Lương Huyền Mi mới gian nan quay đầu lại nhìn Lương Bình Triều. 

“Bây giờ cả nhà họ Lương đều bị dồn ép phát điên rồi. Huyền Mi, chắc em biết tình hình bây giờ ra sao, chó cùng còn rứt giậu huống hồ là người”, Lương Bình Triều nói. 

Đầu óc Lương Huyền Mi thoáng chốc trở nên trống rỗng, đã hiểu ra rồi… 

Cũng không biết qua bao lâu. 

Cô ta khó khăn quay đầu lại, nhìn bác sĩ đó, nói: “Bác sĩ, tôi muốn… làm thủ tục xuất viện…”. 

“Cô Lương, tình hình hiện giờ của cô không thích hợp xuất viện, cô vẫn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức”, bác sĩ vội nói. 

“Bác sĩ, đi làm giúp tôi đi, tôi về nhà tĩnh dưỡng… cũng được…”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói. 

“Nhưng mà…”. 

“Nhưng cái gì mà nhưng? Bảo ông đi làm thì mau đi làm đi, nhiều lời thế làm gì?”, Lương Bình Triều ở bên cạnh hét lên. 

Bác sĩ đó thấy vậy do dự một lúc, cuối cùng không kiên trì nữa. 

Chẳng mấy chốc, Lương Huyền Mi ngồi xe lăn rời khỏi bệnh viện cùng Lương Bình Triều. 

Cùng lúc đó, Lâm Chính vội vàng quay về bệnh viện thành phố. 

Vừa xuống xe, anh đã vào phòng phẫu thuật cùng với Vệ Yến. 

Anh dùng gương mặt của thần y Lâm, nhiều người trong bệnh viện đều nhận ra anh. 

“Thần y Lâm đến rồi!”. 

“Thần y Lâm!”. 

“Thần y Lâm đến rồi!”. 

Nhiều nhân viên y tế mỉm cười chào hỏi Lâm Chính. 

Lâm Chính cũng gật đầu. 

Theo anh thấy, mỗi nhân viên y tế đều đáng được trân trọng, không phân biệt cao thấp sang hèn. 

Đợi đến được phòng phẫu thuật, Lâm Chính yên tĩnh ngồi trên ghế dài chờ đợi. 

Người thân của bác sĩ Triệu cũng đến. 

Bọn họ ôm nhau, thấp thỏm lo âu, không ít người rơi nước mắt. 

“Không cần lo, bác sĩ Triệu sẽ không sao đâu”. 

Lâm Chính đi tới, an ủi. 

“Thần y Lâm, cậu nhất định phải nghĩ cách cứu con trai tôi!”, một bà lão khoảng sáu bảy mươi tuổi ôm Lâm Chính khóc lóc. 

Lâm Chính vỗ vai bà ấy, nói: “Yên tâm, có tôi đây, không sao đâu”. 

Bọn họ khóc càng dữ hơn. 

Lúc này, Vệ Yến ở bên cạnh đưa camera giám sát vừa lấy được cho anh. 

Lâm Chính xem qua camera giám sát, ánh mắt nghiêm nghị: “Đây là biển số xe của nhà họ Lương”. 

“Nhà họ Lương sao? Chủ tịch Lâm, đây chắc chắn không phải trùng hợp”, Vệ Yến nghiêm túc nói. 

Lâm Chính không nói gì. 

Cạch! 

Cửa phòng phẫu thuật mở ra. 

Một bác sĩ đi ra ngoài. 

“Thần y Lâm!”, bác sĩ đó nhìn thấy Lâm Chính, hai mắt lập tức sáng lên. 

“Tình hình của bác sĩ Triệu thế nào rồi?”, Lâm Chính lập tức hỏi. 

“À, không nguy hiểm tính mạng, nhưng cú va chạm làm ông ấy bị gãy xương nhiều chỗ trên cơ thể, không nghỉ ngơi sáu tháng đến một năm thì e là không thể hồi phục”, bác sĩ đó nói. 

Những người thân của bác sĩ Triệu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm. 

Chỉ cần người còn, những cái khác đều không đáng là gì. 

“Chăm sóc thật tốt cho bác sĩ Triệu, tất cả viện phí tính cho Dương Hoa”, Lâm Chính nghiêm túc nói. 

“Thần y Lâm yên tâm, bác sĩ Triệu là báu vật của bệnh viện chúng tôi, sao chúng tôi có thể lơ là”, bác sĩ đó cười nói. 

Lâm Chính gật đầu, sau đó nghiêng đầu nói với Vệ Yến: “Mau gọi cho Mã Hải, nói ông ấy báo Từ Thiên và Cung Hỉ Vân dẫn theo người, đích thân đến Yên Kinh canh giữ bệnh viện thành phố cho tôi, bảo đảm an toàn cho bác sĩ Triệu! Nếu có ai gây sự ở bệnh viện thì đuổi ra ngoài hết cho tôi!”. 

“Vâng thưa Chủ tịch Lâm”, Vệ Yến gật đầu. 

“Thần y Lâm, vậy là sao? Chỉ là tai nạn giao thông bình thường, sao anh lại hành động khoa trương như vậy?”, bác sĩ đó ngạc nhiên hỏi. 

Lâm Chính không giải thích. 

Lúc này, điện thoại của anh vang lên. 

Nhìn lại thì là Lương Huyền Mi gọi tới. 


Lương Huyền Mi do dự một lúc, giọng nói chứa đựng nỗi đau khổ. 

“Anh… Bây giờ em đang ở bên Tây Giang ở Yên Kinh, anh có thời gian không… Em muốn gặp anh…”. 

Cô ta vừa dứt lời, vẻ mặt Lâm Chính cứng đờ. 

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.