Lương Huyền Mi âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt, khẽ giọng nói: “Mẹ… Con hỏi mẹ một chuyện có được không?”.
“Con nói đi, con muốn biết chuyện gì mẹ cũng sẽ nói con nghe, chỉ cần con gái mẹ vui vẻ, mẹ làm gì cũng được”, Lương Thu Yến vội nói.
Lương Huyền Mi cúi thấp đầu, do dự một lúc, đè thấp giọng nói: “Mẹ, nếu… nếu con vì lòng ích kỷ của mình mà để mẹ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, mẹ có… trách con không?”.
“Chỉ chuyện này thôi sao? Chúng ta cũng đâu phải chưa từng sống ở bên ngoài, không có nhà lớn nhà đẹp cũng không sao, cùng lắm mẹ lại quay về nhà trọ lúc trước thôi. Chỉ cần con vui, mẹ sẽ không phản đối”, Lương Thu Yến vội vàng an ủi.
“Vậy bố thì sao…”.
“Ông ấy còn dám có ý kiến sao? Ông ấy phản rồi! Không sao, mẹ quyết định thay bố con rồi, con muốn là gì thì cứ làm, mẹ ủng hộ con. Nhà chúng ta đều ủng hộ con!”, Lương Thu Yến nói.
Không phải Lương Thu Yến cưng chiều con, chỉ là bà ấy đã nhìn ra một ít manh mối mà thôi.
Bà ấy biết chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
Mặc kệ là chuyện gì, bà ấy cũng sẽ đứng về phía Lương Huyền Mi.
Bởi vì bà ấy biết con gái mình sẽ không làm chuyện gì trái lương tâm. Chưa tới lúc bất đắc dĩ, nó sẽ không từ bỏ gia tộc.
Tâm tư Lương Thu Yến tinh tế hơn bất kỳ ai, nhưng bà ấy không nói mà thôi.
Lương Huyền Mi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nói với Lương Vệ Quốc: “Ông nội ba, cảm ơn ông đã quan tâm đến gia đình cháu. Nhưng ông không cần nói nữa đâu, lần này là Lương Huyền Mi cháu đã rước rắc rối về, cháu phải gánh chịu, làm liên lụy tới nhà họ Lương là cháu nợ nhà họ Lương. Đáng tiếc, cháu quá nhỏ bé, không thể trả nợ cho nhà họ Lương, nhưng cháu cũng không thể làm gì có lỗi với thần y Lâm…”.
Lương Vệ Quốc thở dài một cách nặng nề.
“Lương Huyền Mi, cháu có ý gì?”, Lương Khánh Tùng cảm thấy không ổn, nghiêm nghị quát hỏi.
Lương Huyền Mi im lặng trong chốc lát, khản giọng nói: “Ông nội hai, cháu đã quyết định rồi… Cháu xin từ chối mệnh lệnh của ông, cháu sẽ không đi ép buộc thần y Lâm giao đấu với Lệ Vô Cực. Cho nên, cháu cũng sẽ rời khỏi nhà họ Lương”.
“Cái gì?”.
Tất cả người nhà họ Lương đều kinh ngạc.
“Cháu… Cháu thật sự quyết định như vậy?”, Lương Khánh Tùng kinh ngạc nhìn Lương Huyền Mi.
“Ông nội hai, cháu đã nói rồi, cháu không thể đi ép buộc thần y Lâm. Nếu đã là chuyện không làm được, vì sao cháu không cam chịu số phận sớm? Chuyện đã đến nước này, cứ làm vậy đi”.
“Cháu… Khốn nạn! Khốn nạn! Lương Huyền Mi! Cháu to gan lắm! Cháu muốn dồn nhà họ Lương chúng ta vào chỗ chết sao?”, Lương Khánh Tùng nổi giận đùng đùng.
“Ông nội hai, cháu sẽ nói chuyện với Lệ Vô Cực, cháu cũng sẽ cho Hiệp hội Võ thuật một lời giải thích”.
“Lương Huyền Mi, cháu nghĩ cháu là ai? Lệ Vô Cực sẽ gặp cháu sao? Hiệp hội Võ thuật sẽ để mắt tới cháu sao?”.
“Ông nội hai…”.
“Lương Huyền Mi, ông cho cháu cơ hội cuối cùng, mau đi tìm thần y Lâm, nhờ cậu ta nghênh chiến Lệ Vô Cực! Nếu không, cháu đừng nghĩ chỉ đơn giản là đuổi gia đình các cháu ra khỏi nhà họ Lương! Gia tộc cũng sẽ không từ thủ đoạn trả thù gia đình các cháu! Nếu người nhà họ Lương không được sống yên ổn, các cháu cũng đừng mong có thể sống yên ổn!”, Lương Khánh Tùng nổi giận nói.
Lương Huyền Mi kinh hãi.
“Anh hai!”, Lương Vệ Quốc sốt ruột.
“Lương Vệ Quốc, nếu em còn khuyên anh, em hãy dẫn theo người của chi thứ ba các em cút luôn đi!”, Lương Khánh Tùng rít lên.
Lần này ông ta đã thật sự nổi giận.
Sắc mặt của Lương Vệ Quốc rất khó coi.
“Nghe đây, mau cắt tất cả nguồn cung kinh tế đối với gia đình Lương Phong Nghiêm, tịch thu toàn bộ xe, điện thoại, máy tính… Trừ quần áo, hễ là những thứ liên quan đến nhà họ Lương đều lấy đi hết, nghe rõ chưa?”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng nói.
“Vâng, ông hai!”.
Người bên cạnh gật đầu chạy đi.
Lương Huyền Mi há miệng, không biết nên nói gì.
“Thu Yến, mau khuyên đứa con gái ngu xuẩn của cháu đi, đừng để nó làm chuyện ngu ngốc!”, Lương Khánh Tùng nhìn sang Lương Thu Yến.
Lương Thu Yến lắc đầu: “Bác hai, Huyền Mi là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó không làm sai”.
“Cháu cũng ngu xuẩn như vậy sao?”, Lương Khánh Tùng nổi gân xanh, run rẩy nói.
“Thần y Lâm gây chuyện với Hiệp hội Võ thuật vì Huyền Mi, trút giận giúp Huyền Mi là Huyền Mi đã nợ thần y Lâm. Bây giờ bác ép Huyền Mi nói thần y Lâm đi đương đầu với nguy hiểm, sao Huyền Mi có thể làm được? Nếu nó làm vậy thì là vong ân phụ nghĩa, đến lúc đó, người làm mẹ như cháu cũng sẽ coi thường nó!”, Lương Thu Yến nói.
“Điên rồi! Điên rồi! Cả nhà các người đều điên rồi! Người đâu, đuổi chúng nó ra khỏi bệnh viện cho tôi. Viện phí đều là nhà họ Lương tôi trả, phí điều trị trên trời, nếu cháu muốn chết thì ông cho cháu toại nguyện! Mau liên hệ với bệnh viện bắt nó cút ra khỏi bệnh viện!”, Lương Khánh Tùng đỏ bừng mặt, lửa giận bừng bừng, gào thét liên tục.
“Các người thật là không hiểu chuyện!”.
“Nếu các người đã vô tình như vậy thì đừng trách chúng tôi vô nghĩa”.
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm viện trưởng!”.
Người của nhà họ Lương căm phẫn không thôi, đồng loạt gào lên.
Lương Huyền Mi không nói gì, trong mắt tràn đầy vẻ đau khổ.
“Ông là… bác sĩ Triệu?”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Bác sĩ Triệu là bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện thành phố.
Y thuật bản thân ông ta vô cùng cao siêu, hơn nữa từng đi du học nước ngoài một thời gian, đồng thời cũng từng đăng nhiều báo cáo luận văn trên diễn đàn học thuật, dẫn đến một trận náo động, là một trong những đại diện của giới y học Yên Kinh, địa vị phi phàm.