Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 907




Chương 912: Chỉ thế thôi sao

Thần y Lâm bỗng nhiên dừng tay không nằm trong dự liệu của bọn họ. 

Chẳng lẽ… cậu ta bỏ cuộc rồi? 

Bọn họ ngơ ngác nghĩ trong lòng, nhưng sức mạnh trên tay không dừng lại, tất cả đánh mạnh lên người Lâm Chính. 

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm… 

Từng tiếng động nặng nề liên tục vang lên. 

Tất cả quyền cước đều rơi lên người Lâm Chính. 

Sức mạnh mãnh liệt bao phủ toàn thân. 

Nhưng… cơ thể Lâm Chính lại không nhúc nhích. 

Dù quyền cước có mạnh thế nào cũng không thể lay chuyển cơ thể anh… 

Dường như… tất cả quyền cước đều đánh vào tấm thép… 

“Cái gì?”. 

Bọn họ ngạc nhiên. 

Trịnh Tử Nhã cũng kinh ngạc. 

“Các người chỉ có chút sức lực thế thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói, sắc mặt dữ tợn, hai tay làm đao đánh về phía những tay chân còn đang dừng trên người mình. 

“Không hay, thu chiêu!”. 

Trịnh Tử Nhã vội vã hét lên. 

Bọn họ giật mình, vội vàng thu chiêu, nhưng có vài người vẫn chậm một nhịp. 

Rắc! 

Rắc! 

Rắc! 

Rắc! 

… 

Tiếng xương gãy vang lên. 

Tay chân những người đó bị bàn tay như đao đánh trúng, ai cũng cong người chín mươi độ, xương nứt gãy, bộ dạng vô cùng thê thảm. 

Tiếng kêu la thảm thiết cũng theo đó vang lên. 

“Khốn nạn!”. 

Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, cũng dùng tay làm đao đánh về phía cổ Lâm Chính. 

Nhưng tay cô ta còn chưa đến gần, Lâm Chính đã nhanh chân hơn một bước, đá về phía ngực Trịnh Tử Nhã. 

Vù! 

Trịnh Tử Nhã bay ngược về sau, đâm vào cửa phòng họp, phá nát cửa. Cả người lẫn cửa đều ngã rầm xuống đất, khóe miệng tràn máu, cực kỳ chật vật. 

“A?”. 

Người xung quanh đều biến sắc. 

“Từ lâu đã có lời đồn thần y Lâm là một y võ, bây giờ xem ra đúng vậy thật. Cậu ta không những có y thuật cao siêu, mà võ thuật cũng cực kỳ đáng sợ. Các vị, chúng ta còn đấu tiếp e rằng sẽ chẳng bên nào được lợi”, một ông lão có vẻ mặt nghiêm nghị, khản giọng nói. 

Thật ra ông ta đã nói rất khéo. 

Chẳng bên nào được lợi? 

Đó chỉ là nói dễ nghe một chút. 

Với thực lực Lâm Chính đang thể hiện ra, những người này hoàn toàn không đủ tư cách để nói chẳng bên nào được lợi. 

Ông lão chỉ đang nhắc nhở mọi người đừng đánh nữa, rút lui sớm mới là cách tốt nhất. 

Những người của Hiệp hội Võ thuật này đều khá sĩ diện, dù đã đến lúc này, nói chuyện cũng phải để ý mặt mũi… 

“Nếu vậy thì đúng là không cần phải liều mạng nữa. Nhưng chúng ta không có muốn đấu, e là cũng không được, thần y Lâm sẽ không đồng ý”, người phụ nữ kia cắn răng nói. 

Ông lão nhìn chằm chằm thần y Lâm, khẽ quát lên: “Thần y Lâm, tôi khuyên cậu nên dừng ở đây thì tốt hơn. Nếu cậu không đánh tiếp nữa, người của Hiệp hội Võ thuật sẽ không vây công cậu. Có lẽ cậu có thể đấu được chúng tôi, nhưng cậu có thể đấu được cả Hiệp hội Võ thuật không?”. 

“Vậy sao ông biết tôi không đấu lại? Có cần… thử xem không?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta. 

“Thần y Lâm, cậu cố chấp như vậy sao?”, ông lão âm thầm cắn răng, hơi tức giận. 

“Không phải tôi cố chấp, mà là mấy người cố chấp. Vốn dĩ nhiều người trong các ông không nhất thiết phải chịu tàn phế như vậy, nhưng các người lại không buông bỏ được thể diện, tự cho mình là đúng, không chịu thừa nhận tội trạng của mình nên mới làm đến mức này! Chuyện này không trách được ai khác!”. 

Lâm Chính lạnh nhạt nói. 

“Cậu…”. 

“Thần y Lâm, cậu đừng tưởng là chúng tôi sợ cậu! Nếu dồn chúng tôi quá mức, ai thắng ai thua còn chưa chắc!”, một người đàn ông phẫn nộ hét lên. 

“Không phải tôi nói rồi sao? Thử xem!”. 

“Được! Cậu đừng hối hận! Mọi người, chúng ta xông lên!”. 

Tiếng quát giận vang lên, bọn họ lại lao vọt tới lần nữa. 

Lần này Lâm Chính lại không tránh né, mà đánh thẳng chính diện. 

Một người trong số họ vung quyền, quyền kình to lớn, vô cùng bá đạo. 

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không sợ, cũng đánh ra một quyền. 

Rầm! 

Hai quyền giao nhau một cách mạnh mẽ. 

Nắm đấm của người đó bỗng chốc nứt gãy, tiếng xương gãy vang lên, bị đánh bay ra xa mười mấy mét, đâm vào tường, nửa đoạn cơ thể xuyên ra ngoài cửa sổ. 

Một người nữa lại đạp về phía thân dưới Lâm Chính. 

Lâm Chính cũng nhấc chân đá tới. 

Rắc. 

Bắp chân người đó bị đá gãy ngay lập tức, tiếng la thảm thiết vang vọng trời xanh. 

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, tóm lấy vai và cổ người đó nâng ngang người lên, ngăn chặn quyền cước như mưa bão ở đầu bên kia. 

Ầm! Ầm! Ầm… 

Một loạt quyền cước còn chưa dừng lại, người đó đã không ngừng nôn ra máu, hôn mê ngay tại chỗ. 

“La sư phụ!”. 

Mấy người sốt ruột hét lên. 

Giây lát sau, Lâm Chính lại ném thi thể tới. 

Vù vù vù… 

Mấy châm bạc giống như sao băng bay ra từ sau thi thể, đâm vào mấy võ giả ở trước mặt một cách chuẩn xác. 

Trong nháy mắt, những người này đã cứng đờ người, không động đậy gì được. 

Trịnh Tử Nhã ở bên kia vừa mới khó khăn đứng dậy, nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt cứng đờ. 

Sau khi trúng Ngân Châm Phong Huyệt, những người đó biến thành con cừu đợi chặt chém. 


Tay chân của bọn họ đều bị đánh gãy. 

“Á!”. 

Bọn họ nằm trên đất, điên cuồng gào thét, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ khổ sở. 

Đến đây, trong phòng họp trừ Trịnh Tử Nhã và Lâm Chính, không còn ai có thể đứng vững.