Chương 897: Thề không bỏ qua
“Y võ còn mạnh hơn sư bá? Chuyện… Chuyện này không thể nào! Sư phụ, chắc chắn sư phụ đang đùa phải không! Chắc chắn là vậy! Y võ của sư bá cực kỳ được tôn sùng trong giới y võ Hoa Quốc, thực lực của bà ấy thế nào sư phụ là người biết rõ nhất. Trên thế giới này không thể nào có ai hơn được bà ấy về y võ! Điều này chắc chắn không phải giả!”, thanh niên không chấp nhận nổi, giọng nói cũng run run.
Tâm trạng có vẻ vô cùng kích động.
“Võ Minh, dù sư phụ cũng không dám tin, nhưng sự thật có sức thuyết phục hơn bất cứ sự tranh biện nào. Sư bá của con vẫn chưa thể sử dụng châm bạc ở trình độ đó”, ông lão lắc đầu nói.
Thanh niên càng nhíu mày.
“Nhà họ Vân đụng phải người như vậy không phải chuyện tốt. Sư phụ phải bàn bạc kỹ với người nhà họ Vân, bảo bọn họ đừng gây rắc rối cho cô bé đó nữa. Nếu rước về một kẻ địch lớn cho gia tộc thì được không bù nổi mất”, ông lão hạ giọng nói, quay người định đi.
Đúng lúc đó, một nhóm người lại đi vào phòng bệnh.
Chính là người nhà họ Vân.
“Gia chủ Đề Lĩnh!”, ông lão chắp tay chào một người đàn ông trung niên trong số đó.
“Tiền bối Liên, đồ đệ của ông không sao chứ?”.
Gia chủ nhà họ Vân - Vân Đề Lĩnh lên tiếng.
“Cảm ơn gia chủ quan tâm, Võ Minh vẫn ổn, chỉ là thần kinh bị người ta làm tê liệt, không sao”, ông lão nói.
“Vậy thì tốt… Vừa rồi tôi nhìn thấy tiền bối Liên có khám qua cho con trai tôi một lúc, sau đó vội vã rời đi, không biết tiền bối Liên có phát hiện được gì không?”, gia chủ Vân hỏi.
“Đúng là có phát hiện. Tôi so sánh vết thương trên người con trai ông và đồ đệ tôi, phát hiện bọn họ bị trúng châm nên mới thành ra thế”.
“Châm?”.
“Không sai, theo suy đoán của tôi, y võ của người đó cực kỳ mạnh. Gia chủ Vân, thứ cho tôi nhiều lời, tôi đề nghị đừng nên tiếp tục chuyện này nữa. Người đó cũng đã nương tay, nếu không giờ này con trai ông đã mất mạng. Thực lực của người đó vô cùng đáng sợ, e rằng lão già tôi đối đầu với người đó cũng chưa chắc chiếm được ưu thế”.
“Lợi hại đến thế sao?”.
Gia chủ Vân nhíu mày.
Vài người nhà họ Vân ở đây cũng nheo mắt lại, có vẻ không tin.
“Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, người đó để con trai ông có thể quay về chứng tỏ người đó không định ra đòn chí mạng. Nếu dừng ở đây, tôi nghĩ hai bên đều có thể bình yên vô sự. Nhưng nếu tiếp tục truy cứu, lão già này cũng không dám bảo đảm chuyện sẽ phát triển đến mức nào”, ông lão lắc đầu nói.
“Nhưng bây giờ con trai tôi còn nằm ở giường bệnh nặng, toàn thân ngứa ngáy khó chịu! Nhà họ Vân tôi mất hết mặt mũi, danh dự không còn, ông bảo tôi từ bỏ ở đây, ông thấy tôi cam tâm được sao?”, gia chủ nhà họ Vân lạnh lùng nói.
“Gia chủ Vân, nhịn nhất thời sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Huống hồ, chúng ta còn không rõ đối thủ là ai. Địch trong tối ta ngoài sáng, nếu thật sự đấu với nhau, chỉ sợ chúng ta sẽ rơi vào bị động”.
“Tiền bối nghĩ nhiều rồi, kẻ địch cũng không ở trong tối, mà là ở ngoài sáng”.
“Ồ? Ông biết là ai làm sao?”.
“Không phải người nhà họ Lương làm sao?”.
“Người nhà họ Lương? Người nhà họ Lương có ai có khả năng này?”.
“Người nhà họ Lương không có, nhưng còn đảo Vong Ưu thì sao?”, gia chủ Vân đi đến bên cửa sổ, thản nhiên nói.
Ông lão sửng sốt, mơ hồ đoán ra được điều gì.
“Tôi đã gọi cho Hiệp hội Võ thuật, bọn họ đã thành lập nhóm điều tra chuyện này. Có thể âm thầm hạ gục mười mấy người, hơn nữa còn không để lại dấu vết, trừ người của đảo Vong Ưu ra, không ai có thể làm được. Lần trước đồ đệ của ông giao đấu với Lương Huyền Mi, Hiệp hội Võ thuật đã cảnh cáo Lương Huyền Mi. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, Hiệp hội Võ thuật không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Nếu tôi đoán không lầm, người của Hiệp hội Võ Thuật đang trên đường đến nhà họ Lương”.
Ông lão nghe vậy, mi mày chùng xuống, không nói gì.
“Tuy không biết người này là ai, nhưng tôi nghĩ chắc chắn có liên quan đến người nhà họ Lương. Chúng ta chỉ cần ra tay với người nhà họ Lương, sau đó ắt sẽ biết là ai ra tay tàn độc với con trai tôi. Có lẽ người đó rất mạnh, nhưng tôi không tin nhà họ Vân rộng lớn lại không đối phó được nhà họ Vân, Hiệp hội Võ thuật không trị được người đó, hơn nữa, không phải còn có tiền bối ông sao?”.
“Gia chủ Vân…”.
“Tiền bối không cần nói nữa, chuyện này tôi không bỏ qua đâu. Đi thôi, chúng ta cũng đến nhà họ Lương góp vui. Lần này để xem xem nhà họ Lương làm sao thoái thác”.
Gia chủ nhà họ Vân lạnh lùng nói, sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.
Ông lão nhìn chằm chằm bóng lưng của gia chủ Vân, hít sâu một hơi, âm thầm lắc đầu.
“Sư phụ…”, thanh niên trên giường bệnh hô gọi.
“Sư phụ cũng đi xem sao”, ông lão khàn giọng nói.
“Sư phụ… người nhà họ Vân ngoan cố, không chịu nghe lời khuyên, sư phụ cứ để bọn họ đi là được rồi, sư phụ cần gì phải đi theo?”, thanh niên không nhịn được hỏi.
“Nhà họ Vân có ơn rất lớn với sư phụ, không đến mức vạn bất đắc dĩ, giúp được thì nên giúp”, ông lão nói.
“Nhưng…”.
“Con không cần nói nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức đi. Yên tâm, không có chuyện gì đâu”.
Nói xong, ông lão vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Ngoài cửa nhà họ Lương.
“Thưa anh, đến rồi”, tài xế ở ghế trước nói với Lâm Chính.
Lâm Chính đang nhìn ra ngoài cửa sổ, rơi vào dòng suy nghĩ nào đó chợt bừng tỉnh, bấy giờ mới phản ứng lại, vội lấy tiền mặt trong túi ra trả.
“Không cần trả tiền thừa”.
“Ô, sau này anh nhất định sẽ đại phú đại quý”, tài xế vui vẻ nói.
Có nghĩa bây giờ mình chưa phải sao?
Lâm Chính cười, cũng không nói gì, đi vào trong sân.
Anh đi vào sân nhà của Lương Thu Yến, lúc này Lương Thu Yến đang dọn dẹp trong nhà.
“Con trai, nghe nói con đưa Tiểu Điệp đi học. Thế nào rồi? Tiểu Điệp có nghe lời không?”, Lương Thu Yến vội vàng dừng công việc lại, rót tách trà cho Lâm Chính, nói.
“Tiểu Điệp đương nhiên rất nghe lời. Mẹ nuôi à, lần này con đến để tạm biệt mẹ, con phải về Giang Thành rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Sao lại về rồi? Con mới đến được bao lâu đâu, sao lại về gấp vậy?”, Lương Thu Yến khẽ nhíu mày, hỏi.
“Mẹ, con còn chút chuyện ở Giang Thành, vốn đã phải đi vội…”.
“Tốt xấu gì con ở thêm một đêm nữa rồi hãy về chứ… Mẹ vừa mới ra ngoài mua rất nhiều đồ, tối nay nấu cho con đấy”.
“Không cần đâu, lần sau đi ạ, một thời gian nữa con sẽ quay lại”, Lâm Chính cười nói.
Lương Thu Yến lưu luyến không thôi, nhưng bà ấy không phải người thích chèo kéo, thấy Lâm Chính thật sự đang vội về cũng chỉ đành gật đầu.
“Huyền Mi đâu ạ? Con muốn tạm biệt em ấy”, Lâm Chính hỏi.
“Con bé đến võ trường rồi, mẹ đi gọi nó về cho con”.
“Không cần đâu mẹ, con đến võ trường tìm em ấy cũng được”, Lâm Chính cười nói, sau đó ra khỏi sân.
Đúng lúc này, vài người nhà họ Lương đột nhiên vội vã đi về phía nhà chính.
“Huyền Mi, vừa khéo anh có việc đang định tìm em này!”, Lâm Chính tươi cười tiến tới.
“Anh, có gì để lát nữa hẵng nói nhé”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.
“Vì sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Người của Hiệp hội Võ thuật đến đây rồi!”, Lương Huyền Mi nói giọng khàn khàn.