Chương 883: Tô Nhu chất vấn
Lâm Chính cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Có phải có nhầm lẫn gì không? Hơn ba triệu tệ cho một gian phòng ở không đến hai ngày? Khách sạn các người định ăn cướp sao?”, Lâm Chính bước tới trầm giọng quát.
“Thưa anh, có lẽ anh không biết, khách sạn của chúng tôi là khách sạn bảy sao duy nhất trong nước, là khách sạn cao cấp có thể so sánh với khách sạn du thuyền nước ngoài. Anh ở phòng tổng thống, hầu hết các vật dụng trong đó đều là đồ vật mạ vàng phiên bản hạn chế, những tổn thất và bảo dưỡng cũng được lập hóa đơn. Ngoài ra, nước khoáng anh uống là nước khoáng thiên nhiên được vận chuyển từ núi Phú Sĩ, rượu anh uống được ủ từ năm 1982, bữa sáng của hai vị đều là do đầu bếp mà chúng tôi mời gấp về tăng ca làm thêm! Những chi phí này đã tính vào bên trong chi phí kếch xù, nên chi phí sẽ tốn kém hơn, nếu hai vị có điều gì không hài lòng, tôi có thể mời giám đốc của chúng tôi tới nói chuyện với hai vị, nếu hai vị thực sự không thể bàn bạc được với khách sạn của chúng tôi, anh có thể gọi điện thoại khiếu nại chúng tôi!”, nhân viên cười nói.
“Các người..”.
Tô Nhu tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không nói lên lời.
Đối phương rõ ràng là đã có chuẩn bị! E là dù cô thật sự đi khiếu nại cũng không làm gì được...
“Thưa cô, nếu như cô không định khiếu nại, vậy xin mời thanh toán hóa đơn”, nhân viên cười nói.
“Các người làm vậy là đang ăn cướp trắng trợn”.
“Thưa cô, hóa đơn ở đây, chúng tôi không hề thu thêm bất kỳ phụ phí nào, như tôi đã nói, nếu cô không hài lòng thì có thể khiếu nại!”
“Anh...”
“Thưa cô, mời cô trả tiền”.
Tô Nhu tức giận nghiến răng, phẫn nộ nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, tiền trong thẻ ngân hàng của tôi nhiều nhất cũng chỉ có một trăm nghìn tệ, tôi trả kiểu gì được đây?”
“Thưa cô, nếu cô không chịu trả số tiền này, chúng tôi có quyền kiện cô”, nhân viên phục vụ lắc đầu nói.
“Các người bắt nạt người quá đáng!” cả người Tô Nhu run lên.
“Thưa cô, thật ra nếu cô thật sự không đủ tiền thì có thể gọi điện thoại cho cậu Trung, cậu Trung là khách hàng VIP tôn quý nhất của chúng tôi, khoản nợ này có thể tính cho anh ấy, tôi nghĩ anh ấy sẽ rất vui vẻ trả tiền giúp cô”, nhân viên lại nói thêm.
Tô Nhu nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh như băng.
Cô không phải đồ ngốc, sao có thể không nhìn ra việc này là do Trung Hồng giở trò.
Mục đích là buộc Tô Nhu gọi điện cho anh ta.
Chỉ e là Trung Hồng sẽ không lập tức đồng ý trả tiền cho Tô Nhu sau cuộc gọi này mà sẽ đưa ra một số yêu cầu vô lý.
Đây là một cái bẫy!
Tô Nhu siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, trong lòng hết sức tức giận, lại không biết làm thế nào để phát tiết.
“Thưa cô, mau thanh toán đi, chúng tôi còn phải đi tiếp đón những vị khách khác”, thấy Tô Nhu không nói gì, nhân viên phục vụ lại thúc giục.
Tô Nhu cúi đầu, cơ thể mềm mại hơi run, không biết làm sao.
Một số người qua đường nhìn về phía bên này, thậm chí còn có vài người còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Chậc chậc chậc, không thanh toán nổi hóa đơn sao? Không có tiền thì đi vào đây làm gì?”
“Ngu xuẩn, anh không thấy sao? Cô gái này chắc là vừa chơi xong bị người ta ném đi! Loại phụ nữ này ỷ vào thân hình nóng bỏng, muốn tới đây mê hoặc đại gia, lừa ăn lừa uống, kết quả lại bị bẽ mặt!”
“Nhưng người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp, nếu tôi có thể chơi đùa thì cái giá ba triệu tôi cũng có thể cân nhắc”.
Tiếng bàn tán không ngừng tuyền tới.
Tô Nhu nghe vậy càng thêm tức giận, nhưng vào lúc này, cô lại không biết nên làm thế nào.
Sử dụng vốn lưu động của công ty sao?
Nhưng dù có dùng tiền của công ty, cũng không đủ!
Hay thử khiếu nại xem thử, chi phí này quá cao! Đúng là ăn cướp giữa ban ngày!
Tô Nhu hít sâu một hơi, trong lòng đã ra quyết định.
Kéo dài thời gian trước, rồi nghĩ biện pháp giải quyết sau.
Nhưng ngay khi cô định khiếu nại, một tấm thẻ ngân hàng màu đen đã đưa ra từ bên cạnh cô, rồi đẩy đến trước mặt nhân viên phục vụ.
Tô Nhu sửng sốt, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Là Lâm Chính!
“Quẹt thẻ đi”, anh hờ hững nói.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, liếc nhìn tấm thẻ đen, sắc mặt tái nhợt, như nhìn thấy gì đó kinh khủng lắm vậy.
“Cái này... Đây là...”
“Làm ơn nhanh lên”.
Lâm Chính thờ ơ nói.
Thái độ của nhân viên phục vụ quay ngoắt 180 độ, lúc trước còn đầy vẻ khinh thường, bây giờ lập tức trở nên cung kính, vội vàng cầm thẻ đen trong tay, cười nói: “Vâng, xin anh chờ một chút!”
Nói xong, anh ta cầm thẻ quẹt.
Tích!
Một âm thanh lanh lảnh phát ra.
Nhân viên phục vụ lén liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, lập tức sững người tại chỗ
.
“Còn chưa xong sao?”, Lâm Chính không kiên nhẫn hỏi.
“Xong... Đã xong... thưa anh, để anh đợi lâu rồi!”, nhân viên phục vụ vội vàng dùng cả hai tay đưa thẻ ngân hàng cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, bỏ vào trong túi, nói với Tô Nhu còn đang ngây người ở bên cạnh:”Đi thôi!”
Tô Nhu mở to hai mắt, không thể tin nhìn Lâm Chính, đầu óc trống rỗng.
“Anh... Anh trả tiền ư?”
“Ừ”, Lâm Chính hờ hững nói.
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Tô Nhu vội hỏi.
“Chủ tịch Lâm? Không phải anh nói là Mã Hải đưa cho anh sao?”, Lâm Chính cau mày nói.
“Mã Hải vô duyên vô cớ đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng có số tiền khổng lồ sao? Anh nói cho em biết, ông ta... có đưa ra yêu cầu gì với anh không?” Tô Nhu vội hỏi.
“Ông ta không yêu cầu gì cả!”
“Lâm Chính, anh còn muốn lừa em! Nói cho em biết đi! Anh và Chủ tịch Lâm đã có thỏa thuận gì rồi đúng không?”, Tô Nhu nước mắt lưng tròng đau lòng chất vấn.