Chương 870: Ly hôn đi
Chỉ ánh mắt này của cậu Trung, kẻ ngốc còn biết bài nhạc này anh ta muốn tặng cho ai.
Nhiều người nhìn Tô Nhu với ánh mắt sâu xa.
Ngưỡng mộ có, đố kỵ có, khó hiểu có, ngạc nhiên có.
Mọi kiểu ánh mắt đều có.
Sắc mặt Tô Nhu lại khó coi vô cùng.
Có lẽ cô không ngờ cậu Trung lại có chiêu này, bởi vậy mà không biết phải làm thế nào.
“Quả nhiên là cao siêu hơn Cao Lam nhiều”.
Lâm Chính ở phía sau cũng âm thầm nhíu mày.
Người phụ nữ giống như Tô Nhu dùng tiền và danh tiếng hiển nhiên không thể lay động được. Nếu muốn chinh phục người phụ nữ như vậy, cách tốt nhất là thể hiện tài năng của mình, dựa vào khí chất và bản lĩnh của mình để bắt bớ cô, nô dịch cô.
Rõ ràng cậu Trung hiểu rõ điều này.
Anh ta sẽ không dựa vào tiền bạc dung tục để lấy lòng Tô Nhu.
Cái anh ta dùng là tài hoa và hoài bão.
Nghệ sĩ dương cầm Harry và cậu Trung ngồi sóng vai với nhau.
Cậu Trung nhìn thật sâu vào Tô Nhu, sau đó đưa hai tay ra, mười ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn dương cầm.
Tiếng nhạc du dương như nước suối.
Những nốt nhạc tuyệt vời bay bổng.
Tiếng đàn êm tai dần vang vọng khắp khách sạn.
Harry mỉm cười, hòa tấu với anh ta.
Cậu Trung thì đắm chìm trong đó, ngón tay lướt phím đàn lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ.
Chỉ là… khúc nhạc này không khiến người ta vui vẻ, ngược lại có cảm giác khiến người ta tan nát cõi lòng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một khúc nhạc trữ tình.
Loại cảm xúc nào đó dồn hết vào khúc nhạc này.
Mỗi một nốt nhạc đều chất chứa niềm tương tư của anh ta, chất chứa nỗi thâm tình của anh ta.
Anh ta không thể thổ lộ hết cảm xúc đó, chỉ có thể giấu nó sâu trong tim, rồi lại thông qua phương thức này tuyên bố với mọi người…
Không ít người cảm động rơi nước mắt.
Ngay cả nhân viên trong khách sạn cũng dừng việc trên tay lại, nhắm mắt lắng nghe, đắm chìm trong đó.
Một vài cô gái trẻ tuổi nắm chặt hai tay, chan chứa nước mắt nhìn chằm chằm cậu Trung.
Bọn họ không biết trong lòng cậu Trung rơi nước mắt vì ai, nhớ nhung ai, nhưng bọn họ hi vọng khúc nhạc này… cậu Trung biểu diễn vì mình…
Còn Tô Nhu, cô vốn vô cùng phản cảm, nhưng giờ đây cũng không khỏi bị khúc nhạc này chinh phục.
Cô ngơ ngẩn nhìn cậu Trung ngồi trước đàn dương cầm, hơi say mê, trong lòng rất phức tạp.
Cô không ngờ cậu Trung lại có thể đàn được khúc nhạc sâu lắng và tuyệt vời như vậy.
Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khác biệt…
Cảm giác này rất tuyệt diệu.
Cô không biết đó là sức cảm nhiễm của âm nhạc, hay là vì gì khác…
Chỉ là cảm giác này không quá mãnh liệt mà thôi.
Khoảng năm sáu phút sau.
Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, bài nhạc đầy thâm tình này cuối cùng cũng kết thúc.
Hiện trường yên tĩnh khoảng ba bốn giây, sau đó vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Bốp bốp bốp bốp bốp…
Trần nhà bị tiếng vỗ tay làm rung chuyển như sắp sụp xuống.
“Màn biểu diễn quá hay!”.
“Trời ạ, tôi chưa bao giờ nghe được khúc nhạc nào hay như vậy”.
“Chẳng trách Harry khen ngợi cậu Trung liên tục, không ngờ cậu Trung lại có tài năng như vậy”.
“Cậu Trung, nếu cậu tổ chức liveshow, tôi nhất định sẽ ủng hộ!”.
“Cậu đã chinh phục được tôi rồi!”.
Khách khứa ở đây đều khen ngợi, nhiều người nhìn cậu Trung với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái.
“Hồng, cậu biểu diễn thật là tuyệt. Nếu cậu phát triển theo phương diện này, trình độ đàn của cậu chắc chắn còn giỏi hơn tôi nhiều”, Harry cũng không khỏi tán thưởng.
“Harry, cậu đừng đùa với tôi nữa, đây chỉ là sở thích nghiệp dư của tôi mà thôi”, Trung Hồng nhún vai cười nói.
“Sở thích nghiệp dư? Thế thì tiếc quá, trình độ biểu diễn của cậu đã vượt trên những nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp rất nhiều”.
“Cảm ơn”.
“Hồng, tôi rất tò mò, khúc nhạc vừa rồi rất thương cảm cũng rất thâm tình, hơn nữa trước khi biểu diễn cậu cũng nói là muốn tặng cho cô gái nào đó. Thế nào? Cậu biểu diễn vì ai vậy? Sao tiếng đàn của cậu lại khiến người ta tan nát cõi lòng đến vậy? Cậu rất đau lòng sao? Hồng!”, Harry tò mò hỏi.
“Tôi không đau lòng, tôi chỉ muốn cho cô ấy biết tâm ý của tôi. Dù tôi có trở thành người thế nào, cô ấy có trở thành người thế nào, tấm lòng của tôi với cô ấy vẫn không đổi…”, cậu Trung lắc đầu cười, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tô Nhu.
Nói vậy đã gần với tỏ tình rồi.
Tô Nhu đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi.
“Cậu Trung, cô gái mà cậu thích là ai?”.
“Đúng vậy, cậu Trung, khúc nhạc vừa rồi cậu biểu diễn vì ai vậy?”.
“Cậu Trung, mau công bố nữ chính ra đi!”.
Khách khứa đều nhao nhao nói.
Dù bọn họ biết rõ là cố ý, nhưng bọn họ vẫn muốn nói hùa vào…
Cậu Trung liên tục lắc đầu: “Mọi người đừng làm khó tôi, tôi không muốn quấy rầy cô ấy, tiếp theo xin hãy thưởng thức màn trình diễn của Harry nhé”.
Nói xong, cậu Trung quay về chỗ của mình, uống một ngụm rượu.
Độ lửa vừa khéo.
Không áp bức, không vội vã.
Lâm Chính thầm nghĩ trong lòng.
Tô Nhu do dự một lúc, khẽ giọng nói: “Cậu Trung, tôi hơi mệt, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi trước”.
Cô không muốn tiếp tục ở đây nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cậu Trung lại nhạy bén phát hiện ra sự phản cảm của cô, lập tức quan tâm hỏi: “Chủ tịch Tô, cô có ổn không?”.
“Tôi chỉ… không thích những tình huống thế này lắm…”.
“Chủ tịch Tô, hi vọng khúc nhạc vừa nãy sẽ không khiến cô cảm thấy đường đột…”, cậu Trung nói đầy áy náy.
Tô Nhu cười, không nói gì, cúi đầu đi ra ngoài.
Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng, chỉ liếc nhìn cậu Trung, sau đó cùng rời khỏi khách sạn với Tô Nhu.
Cậu Trung đã sắp xếp phòng khách sạn cho Tô Nhu từ trước.
Về phòng, Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm, giống như được giải thoát.
“Xem ra cậu Trung đó có ý với em”.
Lâm Chính rửa tay xong lên tiếng.
“Anh mới là les, khi nào chúng ta chưa ly hôn, em sẽ không suy nghĩ đến mấy chuyện đó”, Tô Nhu tức giận nói.
Lâm Chính im lặng một lúc, sau đó lại thở dài: “Giữa chúng ta vốn không có tình cảm gì để nói. Nếu đã như vậy, vì sao phải ràng buộc nhau? Thật ra, anh cảm thấy chúng ta nên kịp thời buông tay, như thế cũng sẽ không làm lỡ nhau…”.
Tô Nhu nghe vậy lập tức sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh có ý gì?”.
“Ly hôn đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.