Chương 862: Đạt tới đỉnh cao
Người bên cạnh vội đưa khăn tới.
Anna Emma khẽ lau cơ thể của công chúa Margarita, dọn dẹp chỗ thuốc bị nôn ra.
Không ít người cau mày vì thực sự không thể hiểu nổi đây là linh đan diệu dược gì mà có tác dụng đến vậy.
Thế nhưng Ramon lại không quan tâm đến điều đó.
Lâm Chính tiếp tục quan sát coi như xung quanh không có ai. Thời gian chầm chậm trôi qua, hai mươi phút không phải là dài. Ramon nhìn đồng hồ mỉm cười, nói: “Cậu Lâm, còn hai phút nữa! Sau hai phút mà không thể khiến công chúa Margarita tỉnh lại thì cậu thua rồi! Thời gian dành cho cậu không còn nhiều nữa đâu!”
“Hai phút sao? Tôi muốn dùng nó để rút cây châm ra, thời gian có lẽ là đủ nhỉ?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Ừm?”, Ramon cau mày đưa mắt nhìn cây châm bạc giữa trán công chúa Margarita: “Cậu có ý gì?”
“Anh nhìn là biết thôi”.
Lâm Chính giơ tay lên, cầm vào cây châm ở giữa trán sau đó đầu ngón tay khẽ miết cây châm.
Sau hành động đó của anh, cây châm cũng dần dần xoay chuyển, và cũng bởi hành động này của anh mà công chúa cũng có sự thay đổi.
Hơi thở của công chúa đột nhiên gấp gáp hơn, miệng cũng dần hé ra, sắc mặt bắt đầu hồng hào trở lại.
Mọi người mải chăm chú quan sát nét mặt của công chúa mà không hề biết có chuyện gì xảy ra.
Và đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên như nắm được cơ hội, anh rút cây châm một cách dứt khoát, nhanh gọn.
Roạt!
Cây châm được lấy ra.
“Oẹ!”
Công chúa đột nhiên ói ra một lượng lớn chất dịch màu đen. Đây chính là thứ thuốc lúc trước nhưng thuốc này so với trước đó rõ ràng không giống nhau, vì chất dịch này màu đen và sậm hơn màu thuốc trước đó, giống như nó đã bị pha thêm thứ gì đó vào vậy.
Không ít người xoa mũi cau mày liên hồi. Hoàng tử Birken căng thẳng bước lên trước vài bước nhưng không dám lại gần.
Không ai hiểu nổi rốt cục chuyện gì đang xảy ra.
Còn nhiều danh y nổi tiếng trước màn hình biến sắc, thẫn thờ nhìn công chúa Margarita bên trong màn hình, sau đó thở phào một hơi.
“Thuốc độc đã được giải!”, bà lão bên trong ngôi nhà tranh thất thần nhìn ti vi mà nói.
“Vậy...vậy là được giải rồi”, Liễu Như Thi có phần mông lung khó hiểu.
“Châm thuật của phái Quỷ Cốc quả nhiên danh bất hư truyền, huyền diệu tuyệt đỉnh, khiến cho người ta không thể nào nắm bắt. Quả thực xuất sắc! Có điều, điều khiến ta ngạc nhiên hơn cả đó là bát thuốc mà Lâm thần y sắc ra trên thực tế chỉ có tác dụng hỗ trợ, thứ lợi hại chính là thứ thuốc này...”, bà lão hạ giọng, nói.
“Lâm thần y hẳn là đã dùng những nguyên liệu quý hiếm để chế sắc ra được bát thuốc này?”, Liễu Như Thi hỏi.
“Chắc chắn rồi, nếu không thì chỉ dựa vào châm thuật của phái Quỷ Cốc thì không thể nào có hiệu quả nhanh như vậy được, thủ pháp sắc thuốc của Lâm thần y cũng vô cùng độc đáo! Nếu không có tài chế thuốc tài tình của cậu ta thì không thể nào phát huy được tác dụng nhanh như vậy!”
“Bà bà, bà cũng là cao thủ sắc thuốc, kĩ thuật sắc thuốc của Lâm thần y so với bà thì ở mức nào?”
“Ta so với cậu ta?”, bà lão liếc nhìn Liễu Như Thi rồi lắc đầu, mỉm cười bất lực: “Hoa Quốc chính là một đất nước lớn cổ xưa, ngoạ hổ tàng long, không thiếu nhân tài, bà bà của con có là gì chứ? Nếu nói ra thì ta cũng chỉ là một người dày công tôi luyện mà thôi”.
“Vậy còn Lâm thần y thì sao ạ?”
“Đạt tới đỉnh cao!”, bà lão điềm tĩnh nói.
Liễu Như Thi giật mình, không còn hỏi nữa.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bà bà của mình đánh giá một người cao như vậy.
Bên trong căn phòng số 111 đường Pieterlen.
Sau khi nôn ói một hồi, công chúa Margarita lại nằm xuống giường.
Lúc này cô đang thở dốc, hơi thở gấp gáp, sắc mặt cũng nhuận hơn.
Tất cả mọi người quan sát cô, cho dù là người có mặt ở hiện trường hay những người quan sát qua ống kính.
Tất cả đều coi trọng vào kết quả.
Ramon trừng mắt, tay nắm chặt. Hoàng tử Birken mòn mỏi chờ đợi.
Anna cũng sững người tại chỗ, thẫn thờ nhìn công chúa Margarita.
Chỉ nghe thấy Lâm Chính nói với giọng ôn hoà: “Công chúa Margarita, cô ổn chứ?”
Một câu hỏi đơn giản như muốn gọi công chúa tỉnh lại.
Hơi thở của công chúa dần ổn định hơn, thế rồi dần dần những người khác cũng không có động tĩnh gì nữa.
Hình như....chưa tỉnh lại.
Những người xung quanh kinh ngạc.
Ramon lại vui mừng ra mặt, hô lớn: “Không có tác dụng, không có tác dụng! Ha ha ha, người Hoa Quốc, mấy thứ y thuật rác rưởi của các người không hề có tác dụng với công chúa Margarita, ha ha ha...”
Bên trong căn phòng vang lên tiếng cười lớn của Ramon.
Những người xung quanh cũng không ngừng lắc đầu.
Hoàng tử như bị đả kích.
Trên mạng cũng như vỡ trận.
“Thật sự là không chữa được sao?”
“Sao có thể?”
“Tôi đã nhìn ra y thuật của Hoa Quốc từ lâu đã chẳng ra sao rồi mà”.
“Thật là đáng thương!”
“Lần này nền y thuật trung y của Hoa Quốc thật sự đã bị chà đạp!”
“Xong rồi, xong thật rồi!”
“Đồ đần này, đang yên lành, tự dưng phát trực tiếp làm gì?”
“Hắn muốn trở thành trò cười ở thế kỉ này đấy”.
“Ha ha ha, Hoa Quốc không ổn rồi!”
“E rằng không cần đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vì sao? Cậu muốn trốn nợ sao?”, Ramon cau mày.
“Tôi không định trốn nợ, mà ngược lại, tôi hi vọng anh đừng trốn nợ!”, Lâm Chính điềm tĩnh nói, sau đó chỉ về phía công chúa Margarita đang nằm trên giường.
Ramon giật mình, vội đưa mắt nhìn theo và mới phát hiện ra lúc này công chúa Margarita đang từ từ mở mắt...