Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 839




Chương 844: Tôi nói thế bao giờ?

“Thưa thầy!”, Anna vui mừng nhìn Lâm Chính. Cô gái vô cùng kích động. 

Lúc này Lâm Chính mặc áo blouse trắng, trông vô cùng ra dáng. Chiếc bàn trước mặt anh có đầy đủ những dụng cụ y học cần thiết như châm, thuốc sát trùng, bật lửa. 

“Ai là công chúa Magarita. Đưa tới đây nào”, Lâm Chính gật đầu, mỉm cười với Anna và nói với hoàng tử Birken. 

“Đông y sao?”, Birken giật mình. Đám vệ sĩ cũng nhìn nhau. 

“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi. 

“Cô gái, cô đang lãng phí thời gian của chúng tôi đấy. Cô lấy mạng sống của công chúa ra làm trò đùa sao? Cô có biết là cô đang làm gì không?”, một nữ vệ sĩ hét lên với Anna. 

“Tima, đừng có để mất đi phong cách của hoàng gia”, Birken nói giọng khàn khàn. 

Nữ vệ sĩ nghe thấy vậy thì nghiến răng, không nói thêm gì nữa. 

“Chúng tôi tin tưởng cô như vậy. Con gái tôi cũng thế mà thật không ngờ cô lại đưa đến một phù thủy của Hoa Quốc. Đúng là hoang đường. Hi vọng là con gái tôi bình an vô sự. Nếu như con bé có xảy ra chuyện gì thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm đấy”, hoàng tử Birken lạnh lùng nói và định đưa công chúa đi. 

“Hoàng tử, ông nghe tôi giải thích đã”, Anna nội vàng ngăn lại. 

Thế nhưng đối phương không buồn quan tâm. Đúng lúc này, Lâm Chính bèn nói bằng tiếng anh. 

“Từ từ đã”. 

Birken khựng bước, nhìn anh chăm chăm. 

“Hoàng tử, tới cũng đã tới rồi. Tại sao lại không thử? Huống hồ, tình hình của công chúa khá nghiêm trọng. Với tình hình hiện tại, dù ông có đưa tới HIệp hội thì cũng không kịp đâu. Nếu ông thật sự vì công chúa thì hãy đặt xuống đi”, Lâm Chính mỉm cười. 

Hoàng tử tái mặt, Lâm Chính nói vậy khiến ông ta cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. 

“Hoàng tử điện hạ”, một vệ sĩ ngập ngừng. 

Hoàng tử hít một hơi thật sâu và nói: “Gọi điện cho hội trưởng Ramon, bảo anh ta lập tức tới đây, mang theo máy móc tốt nhất để chữa trị cho công chúa”. 

“Hoàng tử, người định để anh ta chữa trị cho công chúa thật sao?”, nữ vệ sĩ cảm thấy không dám tin. 

“Tima, tôi không còn lựa chọn nào khác, đây là sự sắp xếp của thượng đế rồi…” 

Hoàng Tử nhìn con gái, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau khổ. Sau đó ông ta bước về phía Lâm Chính. Anna thấy vậy thì vui mừng lắm. 

“Anna cô tới giúp tôi, khử trùng châm bạc trước đi”. 

“Vâng thưa thầy”. 

Anna kích động chạy tới và bắt tay vào việc. Sau khi từ Hoa Quốc trở về, cô ta luôn tìm tòi nghiên cứu về Đông y nên những kiến thức cơ bản cũng đều nắm cả. 

“Không có chỗ nào để con gái tôi nằm sao?”, hoàng tử ôm con gái bước tới trước bàn và chau mày. 

“Xin lỗi, điều kiện có hạn. Nếu công chúa có thể ngồi thì mời công chúa ngồi xuống ghế", Lâm Chính mỉm cười. 

“Thật hoang đường! Không thể chấp nhận được! Con gái tôi không ngồi được!” 

“Vậy ông đỡ công chúa đi!” 

“Ôi thượng đế ơi…”, hoàng tử đau khổ kêu lên nhưng vẫn làm theo. 

Lâm Chính cầm cổ tay công chúa, đặt lên một miếng đệm và bắt mạch. Một lúc sao Lâm Chính mở mắt. 

“Kinh mạch tắc nghẽn, cơ thịt co lại, hệ thống thần kinh bị tổn thương nặng, hơn nữa còn là tổn thương bẩm sinh….” 

“Vấn đề này giới bác sĩ đã nói với tôi vô số lần rồi. Giờ tôi chỉ muốn con gái tôi dễ chịu hơn chút, tôi không muốn thấy con bé phải chịu đau khổ nữa. Mau giúp con bé thấy thoải mái đi, có được không?”, hoàng tử Birken mất hết kiên nhẫn. 

“Muốn công chúa dễ chịu rất dễ”, Lâm Chính đưa tay ra, ấn vào lòng bàn tay cô chúa và xoa bóp. 

“Cậu làm gì vậy”, Birken tỏ ra căng thẳng. Thế nhưng vừa dứt lời. . 

“Ưm…”, công chúa lập tức rên lên giống như đau lắm như ngay sau đó thở mạnh ra. 

Hoàng tử giật mình, vội vàng hỏi: “Bảo bối, con cảm thấy thế nào rồi?” 

“Chệt tiệt!”, hoàng tử Birken thầm chửi rủa. Ông ta siết chặt nắm đấm, ôm công chúa vào lòng và nói: “Bảo bối, con yên tâm, bố sẽ giúp con tìm được bác sĩ tốt nhất. Bố sẽ không từ bỏ, thượng đế sẽ đứng về phía chúng ta…” 

Lâm Chính nghe thấy vậy thì cảm thấy hoang mang: “Ông vẫn muốn tìm bác sĩ khác chữa trị cho công chúa sao? Tại sao không hỏi tôi?” 

Birken nghe thấy vậy thì như sét đánh ngang tai. Ông ta quay qua nhìn Lâm Chính: “Cậu…có thể à?” 

“Tôi nói là tôi không chữa được lúc nào chưa?”