Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 803




Chương 808: Hẹn hò với em rể

Tâm trạng của Tô Dư rất tệ. 

Lâm Chính nhìn ra được điều này. Hai người đến một quán ăn đêm bên ngoài trường học, gọi vài món và một chai bia, Tô Dư bắt đầu uống. 

Sau vài ly, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Dư đỏ bừng, trông vô cùng yêu kiều và quyến rũ. 

“Ông chủ, cho thêm một chai bia Thanh Đảo!” Tô Dư hô lớn. 

“Được rồi, đừng uống nữa!” Lâm Dương nhỏ giọng nói. 

“Không sao, dù sao ngày mai em cũng không có tiết… Không sao đâu…” Tô Dư nói. 

“Cô sao thế? Có chuyện gì không vui sao?” Lâm Chính hỏi. 

“Lâm Chính, anh nói xem sao em lại xui xẻo vậy chứ?” Tô Dư đặt ly bia xuống, khẽ thở dài, mùi rượu xộc vào mũi. 

“Xui xẻo?” 

“Lẽ nào em còn không xui xẻo sao? Mẹ nợ tiền, bố bị đâm phải nhập viện, mắc chứng cuồng loạn, vốn tưởng rằng có thể chữa được, nhưng cô Anna lại không có ý định chữa cho bố em, vốn đã chẳng có gì tốt đẹp, bây giờ bộ phim mới lại thất bại, Lâm Chính… em thấy cuộc đời mình thật vô vọng…” Tô Dư đau khổ nói, ánh mắt tuyệt vọng. 

Lâm Chính nghe vậy liền sững sờ. 

Nhưng nghĩ kỹ lại, Tô Dư đúng là đang gặp rất nhiều điều tồi tệ. 

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta đương nhiên phải chịu áp lực lớn nhất, bây giờ, tiền viện phí của bố cô ta cao ngất trời, mẹ thì cả ngày khóc lóc. May là Tô Tiểu Khuynh hiểu chuyện, có thể làm một số việc nhà. Tô Dư vốn định dựa vào bộ phim này để nổi tiếng, giải quyết vấn đề tài chính của gia đình, nhưng không ngờ hy vọng duy nhất của mình cũng gặp vấn đề, vì vậy cô ta thấy rất buồn phiền. 

“Ai nói với cô là bộ phim mới thất bại rồi?” Lâm Chính nhìn cô ta với vẻ khó hiểu: “Chẳng phải đoàn làm phim mới này đã sắp xếp lại rồi sao? Vai nữ chính của cô không thay đổi, vẫn rất tốt, sao cô lại nghĩ thất bại rồi?” 

“Lâm Chính, anh không biết đâu, trên mạng đang vô cùng rắc rối, bây giờ đoàn làm phim đã tung tin bộ phim này có thể bị đình chỉ không quay nữa, còn có tin đạo diễn Tống sẽ rút khỏi đoàn phim. Lâm Chính, đạo diễn Tống Kinh là nhân vật cốt cán của bộ phim này, nếu ngay cả ông ta cũng rời đi thì anh nghĩ bộ phim này… còn quay nổi sao?” Tô Dư đau lòng nói. 

Lâm Chính nghe vậy, bất đắc dĩ mỉm cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì, thì ra là vậy… Cô yên tâm, Tống Kinh sẽ không đi đâu”. 

“Lâm Chính, anh không phải người trong đoàn phim, anh không hiểu quy tắc nơi này…” Tô Dư thở dài, lại rót đầy cốc của mình, đang định uống thì bị Lâm Chính giật lấy. 

“Được rồi, đừng uống nữa, uống tiếp cô sẽ say đấy!” 

“Lâm Chính, em không sao…” 

“Đủ rồi, về ký túc xá thôi, tôi đưa cô về!” Lâm Chính đứng lên, nghiêm túc nói. 

Tô Dư vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, cô ta không dám phản bác, chỉ đành gật đầu. 

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười quái dị truyền đến. 

“Ồ? Đây chẳng phải ngôi sao Tô Dư của chúng ta sao? Sao lại chạy đến quán vỉa hè cạnh trường ăn cơm thế này? Nhân vật lớn như cậu sao có thể đến những nơi như thế này được? Nếu bụng của cậu có vấn đề thì chúng tôi đâu còn phim hay để xem nữa?” 

Tiếng cười vừa dứt, cả hai đồng loạt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. 

Thấy người vừa nói là Chu Viên Viên. 

Chu Viên Viên mặc một bộ váy đen hở hang, trên miệng ngậm điếu thuốc cho nữ, trang điểm đậm, dáng người gầy hơn trước, trông cân đối hơn, cũng kiều diễm hơn. 

“Chu Viên Viên, sao cậu lại tới đây?” Tô Dư nói với vẻ mặt khó coi. 

“Tôi đi ngang qua gặp bạn cùng phòng cũ”, Chu Viên Viên nhếch môi, nhìn chiếc BMW đậu bên đường, có một bóng người đàn ông đang ngồi ở ghế lái. 

“Bạn cùng phòng cũ? Có chuyện gì vậy?” Lâm Chính khó hiểu hỏi. 

“Từ sau khi Thái Yến xảy ra chuyện, Chu Viên Viên đã chuyển ra khỏi ký túc xá, ở ngoài trường”, Tô Dư nói nhỏ. 

“Ồ… Bạn học Chu, cô có muốn ngồi ăn cùng chúng tôi không? Cô muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi mời”, Lâm Chính cười nói. 

Mặc dù anh không thích thái độ của Chu Viên Viên, nhưng anh cũng không thèm so đo với cô ta. 

Nhưng chưa chắc Chu Viên Viên đã muốn vậy. 

“Xì! Ai thèm ăn thứ này chứ? Chỉ có Tô Dư muốn hòa nhập với đám fans hâm mộ của cô ta nên mới ăn loại thức ăn rẻ tiền này thôi. Này mọi người, mau đến xem, nữ chính Tô Dư của bộ phim “Chiến Hổ” đang ở đây này, ai muốn xin chữ ký thì xếp hàng đi!” Chu Viên Viên hét lớn. 

Những người đang ngồi ăn xung quay đều đổ dồn ánh mắt lên người Tô Dư. 

Sắc mặt Tô Dư lập tức thay đổi, kéo mũ lưỡi trai xuống. 

Nhưng vô ích, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra cô ta. 

“Oa, là Tô Dư thật kìa!” 

“Sao cô ta lại đến nơi như thế này?” 

“Tôi nhớ thời gian trước, cô ta bị phóng viên và học sinh chặn đường, không thể xuống lầu, bây giờ dám ra ngoài rồi sao?” 

“Còn không phải sao? Ai cũng nghĩ cô ta sẽ nổi tiếng, nhưng cô ta còn chưa kịp nổi tiếng thì “Chiến Hổ” đã thất bại rồi!” 

“Giấc mạnh trở thành ngôi sao của cô ta coi như đã kết thúc!” 

“Vậy chúng ta còn xin chữ ký cô ta không?” 

“Chữ ký? Ký cái rắm gì! Loại nghèo ăn cơm cùng quán với chúng ta thì có thể gọi là ngôi sao sao? Anh không sợ mất mặt à?” 

“Cũng đúng!” 

“Còn đội mũ lưỡi trai làm gì chứ! Thật sự nghĩ mình là ngôi sao à?” 

Đám người xung quanh bắt đầu bàn tán, chê cười có, chế nhạo có, đủ loại lời lẽ khó nghe truyền đến. 

Sắc mặt Tô Dư vô cùng khó coi, cơ thể khẽ run rẩy. 

Sau khi đoàn phim “Chiến Hổ” được tổ chức lại, áp lực từ thế giới bên ngoài đối với Tô Dư ngày càng tăng lên, đặc biệt là áp lực từ những người xung quanh. 

Có lẽ đã đến lúc cô ta tìm một người quản lý. 

Lâm Chính hít một hơi thật sâu. 

“Lâm Chính, chúng ta về thôi…” Tô Dư không thể chịu đựng nổi nữa, kéo nhẹ góc áo của Lâm Chính, nhỏ giọng nói. 

“Được!” 

Lâm Chính gật đầu, đứng lên dẫn theo Tô Dư rời đi. 

Nghe vậy, Tô Dư vô cùng lúng túng. 

“Chu Viên Viên, cậu đang nói gì vậy? Tôi không hiểu ý cậu?” 

“Có ý gì à? Cần tôi nói rõ ra sao? Ý của tôi là cậu đừng qua lại với Lâm Chính nữa! Dù sao anh ta cũng là em rể của cậu!” Chu Viên Viên lớn tiếng nói. 

Lời này vừa dứt, cả quán ăn lập tức bùng nổ.