Chương 711: Chủ tịch Lâm phái tôi đến đón cô
“Ồ, tao cứ nghĩ bọn mày định ở trường đón năm mới luôn chứ. Sao? Bây giờ chịu ra đây rồi à?”, Hà Thiến nhếch khóe miệng, nói một cách quái gở.
“Hà Thiến, cô định làm gì? Tôi nói cho cô biết, ở đây là cổng trường, có camera đấy. Nếu cô làm loạn để nhà trường biết được, cô sẽ bị đuổi học!”, cô gái tóc ngắn nghiêm túc nói.
“Mày nói đúng, nếu đã như vậy, chúng ta đến hẻm bên cạnh nói chuyện đi”, Hà Thiến nheo mắt, nói.
“Tôi không đi!”, cô gái tóc ngắn biến sắc, nói.
“Con đĩ! Mày dám?”, Hà Thiến bực tức, túm cánh tay cô gái tóc ngắn.
“Cô buông ra!”, cô gái tóc ngắn giãy giụa.
“Mẹ nó, con nhỏ thối tha, không biết điều, có tin bà đây giết mày không?”.
“Chị Hà, đừng dài dòng với bọn họ nữa, lôi bọn họ tới con hẻm bên cạnh xử lý là được”, người bên cạnh nói.
“Được, lôi đi!”.
Mọi người hò hét, định ra tay.
“Đợi đã, Hà Thiến, nếu cô có gì bất mãn thì tôi đi với cô là được, đừng động vào Tiểu Nhiếp”, Tô Tiểu Khuynh cắn răng nói.
“Đồ đê tiện, món nợ của mày tao từ từ tính, bây giờ tao phải xử lý con này trước. Mẹ nó, cả trường Trung học Số 1 này còn chưa có ai dám chống đối với tao”, Hà Thiến túm tóc cô gái tóc ngắn, kéo vào trong.
“Á!”.
Cô gái tóc ngắn đau đớn la lên, không ngừng giãy giụa.
Tô Tiểu Khuynh vội vàng đưa tay ngăn cản, nhưng vô dụng.
Hiện trường có chút hỗn loạn, học sinh đi ngang qua đều dừng lại xem.
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
“Dừng tay lại!”.
Mọi người ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy một thanh niên vóc dáng cao gầy, đeo kính chạy tới, tách đám đông ra.
“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi!”, cô gái tóc ngắn mắt đỏ hoe, vô cùng ấm ức nói.
“Xin lỗi em gái, anh đến muộn. Yên tâm, có anh ở đây, không ai ức hiếp được em!”, thanh niên nghiêm túc nói, sau đó quay sang nói với đám Hà Thiến: “Tôi cảnh cáo các cô cậu, sau này không được động vào em gái tôi nữa, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
“Ồ? Còn gọi người tới giúp? Lợi hại lợi hại!”, Hà Thiến cười nhạt nói.
“Em gái, đừng để ý mấy người này, chúng ta đi!”.
Thanh niên lên tiếng, sau đó nắm lấy tay cô gái tóc dài và Tô Tiểu Khuynh dắt đi.
Mặc dù thanh niên trông gầy gò, nhưng lớn tuổi, người cao, đám học sinh không dám ngăn cản.
Tuy nhiên, ngay khi ba người vừa mới xoay người đi, lại thấy một nhóm nam nữ nhuộm tóc đỏ vàng, ăn mặc khoa trương theo mốt đi tới.
Đám người này chỉ mới ngoài hai mươi, đi đầu là một người đàn ông mặc áo ba lỗ bằng da màu đen, đeo khuyên tai, khuyên mũi.
Hắn nhuộm đầu tóc đỏ lửa, nơi thắt lưng đeo dây xích lấp lánh tỏa sáng, đẩy thanh niên kia trở về.
“Các người làm gì vậy?”, thanh niên lộ ra vẻ hốt hoảng.
“Làm gì à? Mẹ nó, mày ăn hiếp em gái tao còn hỏi tao định làm gì?”, thanh niên tóc đỏ tát vào mặt anh trai của cô gái tóc ngắn.
Bốp!
Thanh niên kia bị tát ngã ra đất, mũi chảy máu.
“Anh hai!”, cô gái tóc ngắn kinh hãi, vội vàng chạy tới.
Tô Tiểu Khuynh cũng vội vàng tiến tới, chắn trước mặt thanh niên tóc đỏ, nghiến răng nói: “Không được đánh người, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
“Chậc, tao vào đó giống như về nhà vậy, mày tưởng mày dọa được tao?”, thanh niên tóc đỏ nhổ nước bọt, khinh thường nói.
“Bạn Nhiếp, bạn Tô, đừng tưởng các người mới có anh trai, tao cũng có anh trai! Đấu với tao? Các người còn non lắm!”, Hà Thiến nheo mắt đi tới, đứng bên cạnh thanh niên tóc đỏ.
Thanh niên tóc đỏ ôm eo Hà Thiến, tay nhè nhẹ vuốt ve eo cô ta.
Hắn rất hưởng thụ, cười hỏi: “Em gái, em nói xem nên xử lý mấy đứa này làm sao?”.
“Ở đây có quá nhiều người, lôi tới con hẻm bên cạnh trước đã. Đến hẻm đó, chúng ta có thể từ từ chơi”, Hà Thiến cười đáp.
“Được, vậy thì nghe theo em”, thanh niên tóc đỏ phất tay: “Da Đen, lôi bọn chúng qua đó cho tao”.
“Vâng anh Long!”, một thanh niên da đen tóc vàng cười hì hì đáp lại, sau đó đi qua định tóm lấy Tô Tiểu Khuynh.
“Dừng lại!”.
Thanh niên đeo kính đột nhiên đứng dậy, tông về phía tên da đen.
Rầm!
Da Đen không kịp đề phòng, bị tông ngã ra đất.
“Con mẹ nó!”.
Anh Long nổi giận, ném điếu thuốc đi, quát lên: “Đánh cho tao!”.
Bọn họ xông lên, đấm đá thanh niên đeo kính.
Ầm! Ầm! Rầm!
Không lâu sau, thanh niên đeo kính bị đám người này vây đánh, hoàn toàn không có sức đánh trả.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”.
“Dừng tay lại!”.
Hai cô gái vội vàng ngăn cản, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Hà Thiến, bạn Hà, xin cô nói anh trai cô đừng đánh nữa, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, được không? Cầu xin cô. Mau nói anh ta dừng tay!”, cô gái tóc ngắn chạy tới, kéo cánh tay Hà Thiến khóc lóc, nói.
“Được, hai đứa mày quỳ xuống cho tao, sau đó tự tát mười bạt tai, tao sẽ tha cho anh ta!”, Hà Thiến nheo mắt lại, cười nói.
Sắc mặt hai cô gái tái mét.
“Đừng! Em gái, đừng làm vậy…”, thanh niên bị vây đánh hét lớn.
“Vậy tao đánh chết mày!”, thanh niên tóc đỏ xông tới, giơ chân đạp mạnh tới.
Binh bốp binh…
Tiếng đấm đá vào da thịt không ngừng vang lên.
“Anh, nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ bị đánh chết mất!”.
“Không… không sợ, bọn họ không dám đánh chết anh đâu, nhưng em đừng quỳ…”, thanh niên khó khăn hét lên.
Cô gái tóc ngắn khóc lóc, đau lòng tuyệt vọng.
Tô Tiểu Khuynh không chịu được nữa, nghiến răng hét lớn: “Dừng tay! Tôi quỳ!”.
Câu nói này khiến nhiều người xung quanh chú ý.
“Vậy thì quỳ đi!”, Hà Thiến cười hì hì nói.
“Tiểu Khuynh!”, cô gái tóc ngắn kéo tay cô ấy, khóc lóc.
“Không sao đâu, là mình đã liên lụy đến cậu, xin lỗi cậu”, Tô Tiểu Khuynh lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó xoay người, định quỳ xuống trước mặt Hà Thiến.
Xung quanh toàn là bạn học đang vây xem.
Đã có người báo cảnh sát, nhưng rõ ràng không kịp nữa.
Hà Thiến cười khẩy không thôi.
Tô Tiểu Khuynh nhắm mắt lại, đầu gối trắng nõn dần dần khuỵu xuống.
Cô gái tóc ngắn cũng sắp suy sụp.
Ngay khi ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
“Cô chủ, Chủ tịch Lâm phái tôi đến đón cô, mời cô lên xe”.