Chương 628: Anh chỉ có thể làm vậy
Chứng kiến thái độ của Smith, Sóc Phương cảm giác đầu óc mình đã mất hết khả năng suy nghĩ.
Hơn nữa... Smith gọi người này là gì cơ?
Thầy Lâm?
Người này là thầy của Smith sao?
Sao có thể chứ? Anh ta còn trẻ như vậy! Hơn nữa... còn là người Hoa Quốc!
Một thanh niên Hoa Quốc mới hơn 20 tuổi mà có thể làm thầy của một người có máu mặt như Smith?
Thế giới này điên rồi sao?
Sóc Phương ôm trán, có chút đứng không vững.
"Sóc, anh qua đây với tôi một lát", Smith gọi Sóc Phương.
"Sao vậy?", Sóc Phương không nhịn được hỏi.
Anh ta phát hiện vẻ mặt Smith có chút lạnh nhạt.
"Anh lại đây, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh", Smith nghiêm túc nói.
"Có chuyện gì không thể nói ở đây được sao? Huống hồ triển lãm vẫn đang diễn ra, tôi còn phải tiếp đãi rất nhiều khách mời", Sóc Phương khó hiểu nói, ánh mắt cũng đầy nghi hoặc.
Hiển nhiên Sóc Phương cũng cảm nhận được sự việc khác thường.
Smith nhìn anh ta chằm chằm một lát, đột nhiên bước lên bục, cầm micro nói bằng tiếng Anh: "Xin mọi người yên lặng nào".
Các khách mời đang nói chuyện đều ngoảnh sang nhìn Smith trên bục.
Hội trường cũng dần trở nên yên tĩnh.
Vẻ mặt Smith rất nghiêm túc, nói đầy trang trọng: "Rất xin lỗi quý vị, do một số nguyên nhân, tôi xin tuyên bố triển lãm lần này chính thức dừng lại tại đây, mời quý vị ra về theo trật tự. Tôi cảm thấy rất tiếc khi triển lãm phải dừng lại, hy vọng quý vị có thể hiểu cho, thực sự rất xin lỗi".
Gã nói xong liền ném micro đi rồi đi xuống.
Hội trường yên tĩnh ba bốn giây, sau đó những tiếng kinh ngạc vang lên như hồng thủy.
"Cái gì? Triển lãm kết thúc giữa chừng?".
"Chẳng phải đã nói là các anh có rất nhiều sản phẩm mới muốn giới thiệu với chúng tôi sao? Sản phẩm còn chưa lên sao đã kết thúc rồi?".
"Chúng ta còn chưa ký hợp đồng mà anh Smith".
"Sao lại như vậy chứ?".
Rất nhiều khách mời chạy về phía Smith, muốn hỏi rõ ngọn ngành.
Nhưng các vệ sĩ đi cùng Smith vội vàng cản bọn họ lại.
Sóc Phương cũng ngớ người, lập tức ngăn Smith lại.
"Anh Smith, anh làm cái gì vậy?".
"Sóc, tôi đã nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Bây giờ anh không cần tiếp khách nữa rồi, mau đi theo tôi đi".
"Cho dù có chuyện quan trọng, thì chúng ta cũng có thể từ từ thương lượng mà, tại sao anh lại đột ngột kết thúc buổi triển lãm chứ?", ánh mắt Sóc Phương ngập tràn oán hận.
Smith chẳng buồn giải thích, bước thẳng vào phòng bao VIP ở bên cạnh.
Sóc Phương thầm hừ một tiếng, nói với người ở bên cạnh: "Đi ổn định hội trường, chờ tôi nói chuyện xong với Smith sẽ tính tiếp".
"Vâng, cậu chủ", người kia chạy đi.
Sóc Phương tức giận bước vào phòng bao.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi trong đó pha trà.
Thủ pháp pha trà của anh rất thuần thục, trà chưa pha xong, mùi thơm đã lan khắp phòng. Ngay cả người ngoại đạo không hiểu về trà như Smith cũng không khỏi hít sâu một hơi say mê.
Trà pha xong, Lâm Chính tự rót cho mình một chén, rồi lại rót cho Smith và Sóc Phương.
"Uống đi", cũng không biết là Lâm Chính nói với Smith hay nói với Sóc Phương, nói xong, liền uống cạn chén trà trong tay.
Sóc Phương quan sát Lâm Chính, phát hiện bộ quần áo của người này rất quen mắt, hình như vừa nãy từng gặp ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi không ra.
Nhưng anh ta không có vẻ gì là sợ hãi, mà nghênh ngang ngồi xuống đối diện Lâm Chính, cầm chén trà lên, thưởng thức một cách ra dáng.
"Trà ngon".
Sóc Phương uống xong thì khen một câu.
Smith không biết thưởng trà, tuy ngửi mùi thấy rất thơm, nhưng vào miệng của người không biết thưởng trà, thì chất lỏng này cũng không được coi là ngon lắm.
"Lá trà không tệ, nhưng dụng cụ pha trà hơi kém chất lượng, nước trà cũng có vấn đề, ảnh hưởng đến mùi vị cuối cùng của trà", Lâm Chính đặt chén trà xuống, bình thản nói.
"Không ngờ anh cũng là bậc thầy về trà đạo, khâm phục. Nhưng không biết rốt cuộc anh là ai? Tìm tôi có gì chỉ giáo?", Sóc Phương mỉm cười hỏi.
"Chỉ giáo thì không, tôi đến đây chỉ để hỏi anh một câu", Lâm Chính vừa tự rót trà cho mình vừa nói.
"Tuy anh không nói rõ thân phận, nhưng Sóc Phương tôi trước giờ là người hiếu khách. Anh muốn biết chuyện gì thì cứ nói, nếu tôi biết thì chắc chắn sẽ trả lời", Sóc Phương cười đáp, dáng vẻ hào sảng.
Lâm Chính lại uống một ngụm trà, chậm rãi đặt cái chén xuống, nói: "Tôi muốn hỏi anh, dấu tay trên mặt Tô Nhu... là do ai đánh?".
Anh vừa dứt lời, không khí trong phòng bao lập tức đông cứng lại.
Đám vệ sĩ theo vào lập tức trở nên căng thẳng, tất cả ánh mắt khóa chặt lấy Lâm Chính, ai nấy trở nên dè dặt, thần kinh căng lên.
Smith không nói gì.
Sóc Phương thì nheo mắt lại, đánh giá lại Lâm Chính, dường như bỗng nhớ ra gì đó, anh ta nhếch môi cười: "Nếu tôi đoán không nhầm, thì anh chắc hẳn là thần y Lâm nổi tiếng như cồn đúng không?".
Lâm Chính im lặng, dường như đang chờ câu trả lời của Sóc Phương.
"Thằng vô dụng Lâm Chính vừa đi, đằng sau Tô Nhu cũng chẳng có ai tai to mặt lớn giúp đỡ, người duy nhất có thể ra mặt vì cô ta cũng chỉ có thần y Lâm ở Giang Thành. Chậc chậc chậc, quả thực không ngờ thần y Lâm lại xuất hiện ở đây, còn ra mặt giúp con khốn Tô Nhu kia, đúng là khiến người ta ngạc nhiên", Sóc Phương cười ra tiếng, vẻ cung kính cũng biến mất khỏi khuôn mặt.
"Vậy là anh thừa nhận anh đánh Tô Nhu?", Lâm Chính lại hỏi.
"Thần y Lâm, chỉ là một con đàn bà hạ đẳng, anh cần gì phải dấy binh hỏi tội tôi như vậy chứ? Nếu anh muốn tôi xin lỗi, thì tôi có thể nhận sai. Tôi còn có thể tặng cho anh 100 cô gái xinh đẹp không kém gì Tô Nhu, anh thấy thế nào?", Sóc Phương nheo mắt nói với Lâm Chính.
"Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến việc anh định xin lỗi tôi thế nào thôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Anh muốn tôi xin lỗi thế nào?", Sóc Phương hỏi ngược lại.
Câu này là để Lâm Chính thoát khỏi tình cảnh khó xử.
Hiển nhiên Sóc Phương có ý muốn làm thân với thần y Lâm.
Nhưng anh ta không biết thần y Lâm không cần điều đó, cũng không thể làm thân với anh ta được.
"Không cần đổi đâu, bởi vì anh chỉ có thể làm vậy thôi", Lâm Chính bình tĩnh đáp.