Rầm rầm...
Toàn bộ Thiên Thần Đạo bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Lúc này, Huyền Dương và tất cả những người trong Đại hội đang đứng ngoài Thiên Thần Đạo đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?”
"Có động đất à?"
Nhiều người kêu lên.
"Không có gì, không có gì!"
Huyền Dương tựa hồ nghĩ tới điều gì, mỉm cười trấn an đám người.
Xem ra Khải Uyên đại nhân đã đột phá tu vi, nếu không sẽ không gây ra ồn ào lớn như vậy.
"Xem ra phải chọn thêm tài nguyên tu luyện tốt để giúp đỡ Khải Uyên đại nhân mới được!"
Huyền Dương đang suy nghĩ, vừa định rời đi thì chợt nhìn thấy từng bóng người lần lượt chạy ra khỏi Thiên Thần Đạo.
Huyền Dương giật mình nhận ra đây chính là nhóm người mà mình đã bỏ lại trước đó.
"Dừng lại!"
Huyền Dương hét lên.
Đám người đều sững lại và ngay lập tức dừng lại tại chỗ. "Tại sao... tại sao các người lại đi ra ngoài?"
Huyền Dương sắc mặt âm trầm, trầm giọng hỏi.
Sắc mặt của mấy người kia thay đổi, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt với nhau.
Một người trong đó vội vàng chắp tay, gương mặt tươi cười nói: "Huyền Dương đại nhân, Khải Uyên đại nhân không cần tới chúng tôi để tu luyện. Ngài ấy đã tu luyện tới thời điểm then chốt nên dặn chúng tôi ra ngoài tìm một số loại nguyên liệu đặc biệt để giúp ngài ấy đột phá cảnh giới".
Một người khác tiếp tục nói: "Đúng vậy, Huyền Dương đại nhân. Khải Uyên đại nhân nói những nguyên liệu này cực kỳ quan trọng, tìm được chúng mới có thể thuận lợi đột phá cảnh giới, nếu không bao nhiêu công sức trước nay sẽ đổ sông đổ bể. Chúng tôi không dám chậm trễ nên đang định quay lại Báo cáo chuyện này. với ngài”.
"Vậy sao?"
Huyền Dương cau mày, có chút nghỉ hoặc.
Nhưng xét đến năng lực của Khải Uyên, những người này chắc chắn sẽ không thể rời đi nếu không có sự cho phép của hắn.
"Khải Uyên đại nhân yêu cầu các người tìm nguyên liệu gì?" Huyền Dương trầm giọng hỏi.
"Việc này... Khải Uyên đại nhân dặn rằng nên giữ bí mật, chỉ cần chúng tôi đi tìm là được rồi”.
"Vậy sao?”
Huyền Dương nhìn chằm chằm người này, sau đó gật đầu liên tục, trầm giọng nói: "Được, vậy các người cứ làm đi. Nhớ kỹ, chuyện vừa rồi ở bên trong không được phép kể lại cho bất kỳ ai, nếu tôi biết các người hé răng nửa lời thì cẩn thận bay đầu".
"Đại nhân yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không dám nói ra".
Đám người gật đầu như bổ củi rồi vội vã rời đi.
Huyền Dương nhìn chằm chằm bóng người rời đi, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Vì lý do nào đó, ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở đây. "Thưa đại nhân, đã đến lúc đi chủ trì hội nghị rồi”.
Lúc này, một người trong Đại hội đi tới, cung kính nói.
"Vẫn chưa tìm thấy tên mặc áo choàng đó à?"
"Việc này......
"Một đám rác rưởi vô dụng! Tiếp tục tìm cho tôi, cho dù phải đào ba thước. xuống đất cũng nhất định phải bắt được hắn!"
"Vâng". Người kia vội vã đáp. Huyền Dương khoát tay áo, xoay người rời đi.
Sự xuất hiện của người đàn ông mặc áo choàng đã cản trở nghiêm trọng tiến trình của hội nghị lần này.
Những người vừa ra khỏi Thiên Thần Đạo được Đại hội xếp vào khu vực đặc biệt.
Sau khi mọi người bình phục vết thương, họ bắt đầu nói chuyện với nhau. Những người được hưởng lợi đều ca ngợi Đại hội.
Người bị thương thì chỉ muốn rời đi ngay lập tức, không ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa.
Tất nhiên, người được nhắc đến nhiều nhất chính là người đàn ông mặc áo choàng.
Trên thế giới quả thực có rất ít người dám công khai khiêu chiến với Đại hội. "Các vị, mọi người hồi phục thế nào rồi?"
"Tôi thấy khí sắc của mọi người đều khá ổn. Nếu đã như vậy, chúng ta hãy chuyển sang tiết mục tiếp theo".
Huyền Dương mỉm cười.
"Tiết mục tiếp theo?”
"Vâng, xin mời mọi người, đã đến lúc chúng ta gặp Hội trưởng rồi!"