"Cậu... sao cậu vẫn còn sống được?”, giọng Cửu Kiếp run lên vì không thể tin được. Đòn vừa tung ra đã là chiêu mạnh nhất của anh ta, cũng là chiêu thức mà anh ta tự tin rằng có thế đánh bại bất kỳ đối thủ ngang cấp nào. Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt vừa mới bước ra từ trận sấm sét mà không hề bị tổn hại gì.
Người mặc áo choàng vỗ nhẹ lớp bụi trên người, giọng nói điềm tĩnh và sâu lắng: "Kiếm pháp của anh quả thực vô cùng lợi hại, sức mạnh lôi điện cũng rất ấn tượng. Tuy nhiên, sức mạnh không phải là yếu tố duy nhất quyết định thẳng thua. Đôi khi, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, sức mạnh tưởng chừng như rất đáng sợ của anh thực chất chỉ là một trò đùa"
Cửu Kiếp siết chặt nằm đấm, trong mắt hiện lên vẻ ngoan cường: "Tôi không phục! Đấu lại!"
Dứt lời, Cửu Kiếp lại rút kiếm lao về phía người mặc áo choàng.
Người mặc áo choàng lạnh lùng nhìn Cửu Kiếp, bình tĩnh nói: "Nếu những gì anh vừa thể hiện là võ công thực sự của Đại hội, vậy tôi sẽ cho anh xem võ công của tôi!"
Người mặc áo choàng còn chưa dứt lời thì thân ảnh đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tàn ảnh. Đòn tấn công của Cửu Kiếp chém vào không khí, anh ta kinh ngạc nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của người mặc áo choàng.
Đột nhiên, một luồng khí lưu mạnh từ phía sau truyền đến. Cửu Kiếp vội vàng quay người lại, chỉ thấy người mặc áo choàng đang ở rất gần. song kiếm trong tay anh ta theo bản năng vung lên, nhưng người mặc áo choàng dễ dàng né được.
Cái gì?
Thân pháp linh hoạt đến mức này khiến người ta không thể tin được, như thể người mặc áo choàng trước mặt không phải là một thực thể, mà là một sự tồn tại giống như linh hồn.
Ngay sau đó, cánh tay của người mặc áo choàng run rẩy, giữa hai cánh tay lóe lên một lường ánh sáng kỳ lạ.
Người mặc áo choàng ngừng run rẩy, hai tay múa may điên cuồng, tung ra hàng loạt đòn tấn công khiến người ta hoa mày chóng mặt. Động tác của anh nhanh như chớp nhưng mỗi đòn đánh đều cực kỳ chính xác như thể đoán trước được từng cử động của Cửu Kiếp. Cửu Kiếp cố gắng hết sức để chống cự, song kiếm vung lên với tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhưng mỗi lần chém vào cánh tay của người mặc áo choàng, anh ta lại có cảm giác như mình đang chém vào thép.
"Sao có thể như vậy được?”
“Da thịt của người này là sắt thép hay sao?"
Cửu Kiếp bắt đầu lo lắng, dựng cả tóc gáy.
Anh ta không thể nào nhìn thấu đối thủ trước mặt.
Võ đạo của người mặc áo choàng giống như một ngọn núi không thể vượt qua, khiến anh ta nản lòng Những người có mặt cũng sửng sốt không kém, họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào khủng bố như vậy.
Là cao thủ Đại hội , thanh kiếm của Cứu Kiếp, chắc chắn là một loại thần binh.
Nhưng người mặc áo choàng có thể chống lại nó bằng da thịt của mình.
Việc này đáng sợ đến mức nào?
Huyền Dương và những người khác cuối cùng đã nhận ra tầm nghiêm trọng của sự việc lần này.
Sức mạnh của người mặc áo choàng trước mặt vượt xa tưởng tượng của họ.
Trong chốc lát, Cửu Kiếp bị người mặc áo choàng ép phải rút lui. Anh ta cảm thấy kiếm thuật của mình thật non nớt trước mặt đối phương, như thể Cửu Kiếp là một người mới học võ lại đi thách thức một cao thủ võ thuật.
Cuối cùng!
Tỉnh tang!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
song kiếm của Cửu Kiếp trực tiếp bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, một nắm đấm cứng như sắt chuẩn giáng vào mặt anh ta.
Đôi mắt Cửu Kiếp mở to, toàn thân cứng đờ trong giây lát, chờ đợi cái chết đang ập đến.
Tuy nhiên, nắm đấm kia dừng lại trước mặt anh ta chưa đầy một tấc.
Cửu Kiếp có thể cảm nhận được một cơn gió mạnh tạt vào mặt mình.
Tuy nhiên, sức mạnh trong nắm đấm của đối phương rõ ràng đã bị hạn chế, nếu không chỉ riêng luồng khí lưu tạo ra từ nắm đấm này đã khiến đầu Cửu Kiếp vỡ vụn...
Cửu Kiếp ngơ ngác nhìn, chỉ thấy nắm đấm của người kia chậm rãi hạ xuống.
người đàn ông mặc áo choàng đã dừng tay.
"Nhưng... trước đó Ngụy Nguyên... chẳng phải cậu muốn phế võ công của cậu ta sao?"
Cửu Kiếp kinh ngạc hỏi.
"Còn tùy xem người đó là ai, nếu là người trong sạch trong Đại hội, tôi sẽ không làm tổn hại tới. Còn nếu đó là kẻ ham trục lợi, lòng dạ đen tối thì tôi sẽ không cho chúng cơ hội sống sót"
Người mặc áo choàng bình tĩnh trả lời.