Trong mắt Lâm Chính tràn ngập sát ý, anh lập tức giảm tốc độ, tiến đến gần nguồn phát ra khí tức.
Từ khí tức này, có thể biết đối phương đích thị là cao thủ do Đại hội phái tới.
Có vẻ như Đại hội sẽ không bỏ qua bất kỳ sơ hở nào mà Lâm Chính có thể phạm phải, đồng thời sẽ dùng mọi thủ đoạn để bắt giữ những người quan trọng xung quanh anh bằng bất cứ giá nào!
Trước mặt anh là một khoảng đất trống, tiếng chém giết, tiếng súng nổ và tiếng năng lượng bộc phát cùng vang lên.
Lạc Thiên đang ngồi trong một chiếc ô tô màu đen.
Từ Thiên đứng cạnh cửa xe với khẩu súng lục trên tay.
Chiếc xe này đã được gia cố bằng rất nhiều phù chú trên sàn xe. Khi khởi động xe sẽ kích hoạt trận pháp. Cũng nhờ có trận pháp đó mà chiếc xe đến giờ này mới chưa phát nổ.
Lúc này, người của Từ Thiên đang đánh nhau với ba kẻ lạ mặt
Mặc dù Từ Thiên có rất nhiều người, cả thảy tới hơn chục người, nhưng vẫn chưa đủ để đối phó với ba kẻ này.
Sau vài chiêu, lại có người ngã xuống đất, nôn ra máu và tắt thở tại chỗ.
Nếu cứ đà này, việc Từ Thiên bị giết là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra.
"Cô Lạc, cô phải lập tức rời đi. Ngồi vào ghế lái, lái xe về Giang Thành!"
Nhìn thấy tình thế càng ngày càng hung hiểm, Từ Thiên không khỏi thấp giọng nói.
Nhưng Lạc Thiên ngồi ở ghế sau lại có vẻ rất bình tĩnh.
Cô nhìn chằm chằm cảnh tượng đánh nhau ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh nói: "Nếu chúng ta có thể chạy trốn bằng chiếc xe này thì làm gì có chuyện nãy giờ chúng ta mắc kẹt ở đây? Chạy trốn sao? Điều đó không thực tế chút nào"
Từ Thiên hơi sững lại nhưng cũng không nói gì.
"Từ tiên sinh, tôi biết ý đồ của những kẻ này, tôi sẽ không gây phiền toái cho Lâm Chính. Nếu ông thua, tôi sẽ tự sát trước!"
Lạc Thiên lạnh lùng nói, không biết lúc nào đã lấy ra một con dao nhỏ trên tay.
"Cô Lạc?”
Từ Thiên sửng sốt, không ngờ Lạc Thiên lại có quyết tâm như vậy, trong lòng không khỏi run rẩy.
Từ Thiên muốn an ủi cô, nhưng tình hình chiến đấu hiện tại khiến ông ấy cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Đột nhiên, một bóng người bay tới, đập vỡ cửa kính ô tô và tóm lấy Lạc Thiên.
"Cẩn thận!"
Từ Thiên kinh hãi, vội vàng giơ súng lên bản.
Nhưng thân ảnh này quá nhanh, đạn không đuổi kịp tốc độ của hắn.
"Cút ra!"
Kẻ kia nhếch mép cười chế nhạo, sau đó đánh bật Từ Thiên ra ngoài.
Bóng người đáp xuống trước kết giới của ô tô, giơ lòng bàn tay lên và giáng một đòn không thương tiếc.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Gã đàn ông này mạnh đến mức kết giới trên xe thực sự bị nứt sau những cú đánh này.
Trong mắt Lạc Thiên tràn đây tuyệt vọng, đôi mắt mùa thu đỏ lên. Cô chậm rãi giơ con dao găm trong tay lên, chuẩn bị tự sát.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên
"Đánh thế đủ chưa, dừng lại thôi chứ nhỉ?”
Giọng nói vang lên, lạnh lùng và thoáng chút hung tợn.
Mọi người có mặt tại hiện trường đều run rẩy.
Ba kẻ lạ mặt cũng nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Bọn chúng nhìn thấy một lưỡng sáng lạnh lẽo từ rên trời đáp xuống và rơi thẳng xuống bãi đất trống.
Mọi người nhìn cảnh tượng này xong đều thấy dựng tóc gáy.
"Chủ tịch Lâm! Là chủ tịch Lâm!"
Từ Thiên sửng sốt.
Những cao thủ dưới trướng Từ Thiên đều hưng phấn đến cực điểm, giống như được truyền một bịch máu
"Lâm thần y?”
"Sao vậy? Muốn giết tôi à?
Sát ý trong mắt Lâm Chính càng ngày càng mãnh liệt: "Các người nghĩ mình làm được sao?”
"Vậy chúng ta cùng xem Lâm thần y có bản lĩnh tới đâu!"
Ba kẻ kia gằn giọng hét lớn, cùng nhau lao về phía Lâm Chính...