Chương 599: Hậu quả tự chịu
Đây là Yên Kinh chứ không phải Giang Thành!
Trước khi kế hoạch được thực hiện, Lâm Chính không muốn để lộ thân phận.
Nếu để người đời biết thần y Lâm chính là Lâm Chính, thì chỉ khiến kế hoạch của anh đổ bể, cực kỳ bất lợi cho hành động sau này.
Phía Lương Vệ Quốc đã có một đống việc phải xử lý, Lâm Chính cũng chẳng buồn làm phiền ông ta nữa. Nếu để Mã Hải làm thì cũng chỉ bảo ông ta âm thầm hành động, ít nhất sẽ lấy danh nghĩa của thần y Lâm, chứ tuyệt đối không thể dùng danh nghĩa của Lâm Chính.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lâm Chính liền nhanh chân đi theo.
Lương Tiểu Điệp toàn thân run rẩy, cúi đầu, có chút bất an đi theo chị Phiêu kia.
Mấy người đến một con ngõ nhỏ bên cạnh cổng trường.
Nơi này người dân thưa thớt, vô cùng yên tĩnh.
Nhưng cuối ngõ có bảy tám thanh niên cả nam lẫn nữ, ai nấy ăn mặc thời thượng, trông rất ăn chơi.
Bọn họ ngồi túm năm tụm ba, mỗi người ngậm một điếu thuốc lá, đang nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại cười phá lên. Người dân ra vào con ngõ đều đưa mắt nhìn, nhưng nhìn thêm mấy cái là sẽ bị đám nam nữ này chửi bới.
Vô cùng bá đạo!
Có người tức giận nhưng không dám nói gì, có người thì không thèm chấp lũ trẻ ranh.
Đúng lúc này, hình như bọn họ nhìn thấy chị Phiêu và Lương Tiểu Điệp, ai nấy huýt sáo kêu lên.
"Chà, người đẹp Lương của chúng ta đến rồi!".
"Hi hi, người đẹp Lương, có nhớ tôi không?".
"Tôi tự hỏi Từ Mã tôi không kém gì mấy kẻ tốt mã giẻ cùi kia, sao cô lại không chọn tôi vậy?".
"Ha ha, con khốn, cuối cùng cũng chịu lộ mặt".
Bọn họ hoặc là chửi rủa hoặc là chế giễu, nghe thấy những lời trêu ghẹo và khiêu khích đó, Lương Tiểu Điệp cảm thấy bàn chân nặng như chì.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, sợ hãi nhìn những người này, trong lòng muốn bỏ chạy.
"Này, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Sao nào? Muốn chạy hả? Tôi nói cho cô biết, dù cô có trốn đến nhà họ Lương, thì cũng vô ích. Chị Hạo muốn lôi cô ra thì quá dễ dàng, ông bố bà mẹ vô dụng của cô không bảo vệ được cô đâu. À, bây giờ mẹ cô còn khó giữ thân, nói không chừng ngày nào đó cô phải tham gia lễ tang của mẹ cô ấy chứ", chị Phiêu cười khẩy, nói toàn những lời thâm độc.
Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế, vừa sợ vừa tức, run rẩy trừng mắt nhìn chị Phiêu: "Cô... cô đừng ăn nói quá đáng! Cô có thể mắng tôi, nhưng không được mắng mẹ tôi!".
"Quá đáng? Hừ, cũng có hiếu đấy, nhưng thế có là gì chứ? Mau lại đây, đừng để chị Hạo tức giận, nếu không sẽ xảy ra chuyện quá đáng hơn đấy", chị Phiêu cười khẩy nói.
Lương Tiểu Điệp như ngừng thở.
"Tiểu Điệp, cứ đi đi, đừng sợ, có anh đây", Lâm Chính bỗng an ủi một câu.
"Anh?".
Lương Tiểu Điệp nhìn về phía Lâm Chính, nhưng trong ánh mắt không có bao nhiêu mong chờ và hy vọng…
Hiển nhiên cô ta không định gửi gắm hy vọng vào Lâm Chính.
Trong mắt cô ta, anh là thằng vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, là thằng chuyên ăn bám, có thể theo đến đây là tốt lắm rồi, còn hy vọng vào anh? Cô ta thà đặt hy vọng vào chính mình còn hơn...
Ba người đi vào sâu trong ngõ.
Ai nấy đều nhìn Lương Tiểu Điệp với ánh mắt châm chọc.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản và êm tai vang lên.
"Lại đây".
Hai chữ đơn giản nhưng chẳng khác nào tia sét đánh thẳng vào người Lương Tiểu Điệp.
Toàn thân cô ta trở nên cứng ngắc, sau đó bước thêm ba bước, rồi đứng im bất động.
Những người phía trước cũng nhường đường.
Chỉ thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai đang ngồi trên bậc thềm cách đó không xa.
Cô ta mặc áo ba lỗ đen, quần đùi, áo khoác buộc ngang hông, nhìn tràn ngập sức sống thanh xuân. Bắp tay và bắp chân trắng nõn cứ thế lộ ra ngoài, khiến trí tưởng tượng của người ta bay cao bay xa.
Cô ta không hút thuốc, lại càng không trang điểm, mà đang cầm một cuốn sách để đọc.
Toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra hơi thở mọt sách và vẻ đẹp tri thức.
So với những người xung quanh, nhìn cô ta hoàn toàn khác biệt, rất an tĩnh và tinh tế.
Lâm Chính có chút tò mò nhìn cô gái này.
Nhưng Lương Tiểu Điệp lại như nhìn thấy ôn thần, lấy hết dũng khí thốt ra hai chữ.
"Chị Hạo..."
"Mấy ngày nay đi đâu vậy?", cô gái không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn tập trung vào quyển sách trong tay, bình tĩnh hỏi.
"Tôi... tôi... tôi không đi đâu cả, tôi... tôi phải chăm sóc mẹ tôi...", Lương Tiểu Điệp lắp bắp nói.
"Thế chuyện tôi bảo cô làm, cô đã làm chưa?", cô gái lại hỏi.
Nhẹ nhàng lãnh đạm, nhưng lại có sức uy hiếp một cách khó hiểu.
Lương Tiểu Điệp muốn khóc đến nơi: "Chị Hạo, tôi đã tìm cậu Vân mấy ngày, nhưng vẫn chưa tìm được..."
"Vậy là chưa làm xong hả?", cô gái ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Lương Tiểu Điệp, tràn ngập lạnh lẽo.
Hai chân Lương Tiểu Điệp suýt nữa thì nhũn ra.
"Nếu cô đã không làm theo lời tôi nói, vậy thì tôi tự làm vậy. Chẳng phải mấy người các anh muốn ngắm cơ thể của Lương Tiểu Điệp sao? Hôm nay sẽ cho các anh toại nguyện. Lột quần áo của cô ta ra cho tôi, sau đó vứt ở cổng trường. Để tôi xem liệu cậu Vân có thích một con khốn không biết liêm sỉ, phóng đãng vô cùng hay không".
Cô gái bình thản nói, sau đó lại cúi xuống nhìn quyển sách trong tay, khuôn mặt không chút gợn sóng, dường như chỉ đang nói một chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng Lương Tiểu Điệp nghe xong thì lập tức sợ nhũn người.
"Dừng tay, các... các anh dám? Tôi là người của nhà họ Lương, nếu các anh dám động đến tôi, nhà họ Lương sẽ không tha cho các anh đâu! Cứu tôi với! Cứu tôi với!", Lương Tiểu Điệp gào lên, chống trả quyết liệt.
Chỉ thấy mấy người đàn ông kia vứt điếu thuốc trong tay đi, cười khả ố bước tới.
Lương Tiểu Điệp sợ hãi vội vàng lùi lại, khuôn mặt biến sắc.
"Ấy, Tiểu Điệp, đừng sợ, chúng tôi sẽ nhẹ nhàng thôi".
"Yên tâm đi, chuyện này có lần đầu, sau này cô sẽ không kháng cự nữa đâu".
"Đừng sợ, cứ phóng túng một lần đi, cho thầy trò toàn trường mở mang tầm mắt, chẳng phải rất tốt sao?".
Mấy người đàn ông cười hô hố, cùng bước tới.
Lương Tiểu Điệp gần như sắp phát điên.
"Mày là ai hả?".
Dường như lúc này bọn họ mới để ý đến Lâm Chính, nhưng hầu hết đều không coi anh ra gì.
Dù sao đã có chị Hạo chống lưng ở đây, bọn họ phải sợ ai chứ?
"Tôi là anh nuôi của Tiểu Điệp, tôi khuyên các cậu hãy lập tức dừng tay đi, đừng quấy rối Tiểu Điệp nữa, nếu không... hậu quả tự chịu", Lâm Chính bình tĩnh nói, nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt thì đã vô cùng rõ ràng.