Phừng!
Ngọn lửa hừng hực tựa như cơn sóng lớn, nuốt chứng người của Long tộc.
"A"
"Chạy! Chạy maul"
“Nóng quá! Cứu mạng! Cứu tôi!”
Người của Long tộc hoảng sợ la hét, tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Cơ thể người nào bị đốt cháy, ngay lập tức sẽ bị ngọn lửa nuốt chứng, lăn lộn trên mặt đất như điên, nhưng lăn được vài vòng thì biến thành tro bụi.
Có người hoàn toàn chìm vào trong ngọn lửa rồi biến mất không một dấu vết, giống như bị bốc hơi vậy.
Những người còn lại chạy trốn tán loạn như chim sợ cành cong.
Trước mặt Lâm Chính biến thành biển lửa, không ai dám đến gần.
“Long Tử đại nhân, không được đâu! Không biết anh †a đã dùng thủ đoạn gì, cho dù là gai mặt đất, hỏa hoạn hay long lực cũng không thể ngăn lại nổi, chúng ta... chúng ta hoàn toàn không thể làm tổn thương anh ta...”
Một người của Long tộc khóc không ra nước mắt nói.
“Đừng lo lắng!”
Long Tử dường như đã nhìn thấu mọi chuyện, bình tĩnh nói: “Các người tiếp tục lên đi, anh ta không chống cự được lâu đâu!"
“Cái gì?"
Vẻ mặt người Long tộc sợ hãi đến trắng bệch, trong lúc nhất thời còn cho rằng mình nghe nhầm.
“Nếu như tôi đoán không sai, sức mạnh long tâm chính là ngọn nguồn để duy trì sự vận hành của toàn bộ Long Cung, thằng nhóc đó có được sức mạnh long tâm thì sẽ có năng lực kích hoạt cơ quan của Long Cung, do đó anh ta mới có khả năng điều khiển cơ quan của Long Cung, đối phó với mấy người!”
Long Tử nói: “Nhưng cái giá phải trả cho hành động này chính là tiêu hao rất nhiều sức mạnh long tâm, các người chỉ cần lao về phía trước, sức mạnh long tâm trong cơ thể anh ta không thể duy trì được lâu, anh ta sẽ nhanh chóng kiệt sức, khi đó, chúng ta sẽ bắt được anh ta dễ hơn trở lòng bàn tay!”
“A Tất cả người Long tộc ở xung quanh đều đờ ra. Long Tử có ý gì?
Định dùng mạng sống của bọn họ làm tiêu hao Lâm Chính hả?
Hành động quá mức điên rồi!
“Sao? Mấy người có vấn đề gì hả?”
Long Tử lạnh lùng nhìn người Long tộc ở trước mặt. “Long Tử, tôi...”
Một người mở miệng muốn nói điều gì đó.
Nhưng vào giây tiếp theo, Long Tử tóm lấy cổ hắn lại, hất tung một cái.
Vèo!
Cả người của người đàn ông ông nọ giống như bao. cát, bay thẳng về phía biển lửa.
Rất nhanh. Phừng!
Người rơi vào trong biển lửa, biến thành làn khói xanh, chết tức tưởi.
“Nếu ai không đi thì tôi sẽ tiễn người đó đi!”
Long Tử lạnh lùng nói.
Những người còn lại đều sợ hãi, giờ phút này ai còn dám có ý định chống cự chứ? Thà tự mình chạy qua đó còn hơn là bị ném qua, ít nhất là nếu tự mình chạy tới sẽ có thời gian để tự vệ.
Vì vậy, dưới sự áp bức của Long Tử, mọi người đều lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, lại thúc giục biển lửa nuốt chứng mọi người thêm lần nữa.
"Á"
"Á"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Nhưng người Long tộc ở hiện trường thực sự quá nhiều.
Tiếp tục thế này thì đúng như Long Tử đã nói, sức mạnh long tâm trong cơ thể của Lâm Chính sẽ bị tiêu hao hết.
Mất đi sức mạnh long tâm, Lâm Chính không còn thủ đoạn nào để chống lại Long Tử.
“Không thể ngồi im chờ chết được!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó đấm bàn tay còn lại vào trong vách tường.
Ầm! Toàn bộ mặt đất Long Cung đột nhiên rung chuyển.
Sau đó, mặt đất ở trước cánh cửa đột nhiên nứt ra, một khe nứt lớn dần dần xuất hiện.
Sau khi vết nứt được hình thành, nó tiếp tục lan ra hai bên trái phải, như thể sắp trở thành vực thảm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đó... đó là gì vậy?”
Long Tử cau mày, nhìn chằm chằm khe hở đó.
Đột nhiên.
Âm!
Một móng vuốt của rồng làm bằng sắt đột nhiên vươn ra từ trong khe hở, nặng nề đè lên mép vết nứt...