Giờ phút này, toàn bộ tầng một của Long Cung đã sụp đổ, trông không còn dáng vẻ giống như trước.
Sàn nhà rộng rãi bị lõm xuống một bên, các cây cột đều gãy vụn. Mặt đất và các bức tường được bao phủ bởi những vết nứt giống như mạng nhện.
Cảnh tượng thực sự rất kinh hoàng.
Về phần cửa bị hỏng cũng bị mấy tảng đá lớn chặn lại.
Tuy nhiên, vẫn còn một khe hở rộng khoảng một người chui vừa.
Xuyên qua khe hở đó, Lâm Chính thấy rõ đám người bên ngoài.
Hiển nhiên, bên ngoài đều là người của Long tộc.
Xem ra Long Tu đã lâu không trở về, bọn họ đã báo. động cho toàn bộ Long tộc rồi.
Cho nên tất cả bọn họ đều được điều động đến đây.
"Hả? Dám lên đây thật à? Tốt, tốt, biết đâu nếu anh tiếp tục ở dưới đó thì đã bị chôn vùi từ lâu rồi, xem như anh tự biết thân biết phận!"
Một giọng nam từ truyền đến từ bên ngoài.
Lâm Chính hiểu đối phương đã phát hiện ra sự hiện diện của anh. Anh hít một hơi thật sâu và bước về phía khe hở.
Sau khi đi ra khỏi Long Cung, Lâm Chính nheo mắt lại.
Có gần một ngàn người đứng bên ngoài Long Cung. Đều là những người thuộc Long tộc.
Mỗi người trong số họ đều sở hữu lượng long lực đáng sợ.
Trước mặt những người này là một chàng trai trẻ với mái tóc trắng và áo choàng vàng.
Chàng trai trẻ dường như chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng hào quang của hắn vô cùng đáng sợ, long khí bao. quanh cơ thể hắn lại là màu vàng.
Điều khó tin hơn nữa là tay và chân của hắn đều được phủ vảy vàng, hai con ngươi cũng là màu vàng, thậm chí trên trán hắn còn có hai sừng rồng.
Nửa người, nửa rồng, kỳ lạ làm sao?
"Anh là... Long Tử?"
Lâm Chính hạ thấp giọng, trầm giọng hỏi.
"Đã biết tên, vì sao không quỳ?"
Long Tử bình tĩnh nói.
"Sao hả? Nếu tôi quỳ thì anh sẽ không giết tôi ư?"
Lâm Chính hỏi một cách khoa trương.
Khi Long Tử nghe vậy, hắn khẽ gật đầu: "Cũng tự biết nhỉ”.
Lâm Chính không lên tiếng, mà tiếp tục dùng kim châm cứu lên người để tăng thực lực.
Nhưng Long Tử không có bất kỳ động thái nào.
Dường như trong mắt hắn, hành động của Lâm Chính chẳng qua chỉ là đang giấy chết.
"Long Tu đâu?"
Long Tử thản nhiên hỏi.
"Ở dưới tầng chót”.
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Xem ra ông ta đã chết”.
Long Tử nhẹ giọng nói: 'Anh không phải người của Long tộc nhưng lại có thể giết Long Tu, xem ra cũng có chút thực lực, thứ trên người anh hình như là long lực... Làm thế nào mà một người ngoại tộc làm chủ được sức mạnh của Long tộc?”
Lâm Chính không nói lời nào, im lặng, hiển nhiên không muốn giải thích.
"Đúng là không biết điều!"
Long Tử lắc đầu, sau đó xua tay: "Long Chiến”.
"Có thuộc hạ"
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen với mái tóc xoăn và bộ râu bù xù bước tới.
"Lấy đầu của hắn tới đây”.
“Tuân lệnh Long Tử đại nhân”.
Người được gọi là Long Chiến trầm giọng trả lời. Sau đó ông ta rút ra một thanh kiếm to bằng hai cánh tay từ sau lưng, từng bước một tiếp cận Lâm Chính.
Khí tức ngột ngạt đến mức muốn khiến người ta nghẹt thở.
Lông mày Lâm Chính nhíu chặt, nhưng cũng không có do dự. Anh lao về phía trước, hướng ra ngoài.
"Muốn chạy à? Cậu nghĩ cậu có thể chạy đi đâu?"
Long Chiến hét lớn, hai tay cầm một thanh kiếm to chém về phía Lâm Chính.
Gió to nổi lên dễ như bốn, như thể giữa thanh kiếm †o có một con thần long đang vờn quanh.
Lâm Chính cau mày, lập tức thúc giục long lực đánh trả thanh kiếm đang lao tới.
Keng!
Long Tử cũng cứng đờ, nhưng hắn nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Long lực này... Không phải là long lực bình thường, có vẻ như... rất giống sức mạnh long tâm!"
Ánh mắt Long Tử trầm xuống.
"Anh... có long tâm?”