Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5710: Quay lại Long Cung




Với sức chân của đám Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ thì lúc này chắc hẳn đã đi qua cánh cửa, vào cung điện của núi Thiên Thần.

Nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không phong tỏa cửa.

Bọn họ nhất định sẽ chờ Lâm Chính quay lại.

Nói thật thì Lâm Chính rất muốn bọn họ phong tỏa luôn cánh cửa, như vậy thì ít nhất người của Long tộc không thể vào vực Diệt Vong ngay được.

Nhưng suy nghĩ này không thực tế chút nào.

Lâm Chính phải quay lại chủ trì đại cục, ứng phó với Long tộc.

Nếu không Long tộc tùy tiện phái mấy người đến là cả vực Diệt Vong sẽ gió tanh mưa máu.

Lâm Chính thở hắt ra, tay vẫn tóm cổ Long Thăng, xoay người rời đi.

"Cậu muốn đi đâu? Đứng lại!".

Long võ giả dẫn đầu quát lớn, huy động long lực. chặn trước mặt Lâm Chính: "Chúng tôi đã làm theo lời cậu nói rồi, sao cậu vẫn chưa thả người?".

"Thả người?".

Lâm Chính khàn giọng nói: "Nếu tôi thả người, thì e là sẽ bị Long tộc các ông đuổi giết không tha chứ gì?" 

"Cậu..."

Long võ giả dẫn đầu sửng sốt, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi cũng nói luôn cho cậu biết, bắt đầu từ lúc. đối đầu với Long tộc chúng tôi, là cậu đã không còn đường sống rồi".

"Thế thì tại sao tôi phải thả người?".

"Cậu không thả cũng chết, chúng tôi kiêng dè Long Thăng đại nhân, nhưng chắc chắn Long Tử không hề kiêng dè. Cậu ấy không cho phép mình có yếu điểm, nếu chúng tôi báo cáo với Long Tử thì có lẽ sẽ bị xử phạt, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ hạ lệnh cho chúng tôi ra tay. Một khi chúng tôi nhận được tin thì tính mạng của Long Thăng cũng không còn quan trọng nữa. Tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, bây giờ thả người thì tôi sẽ cho cậu được giải thoát nhanh gọn".

Long võ giả trâm giọng quát.

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, lập tức xoay người tiến về phía Long Tâm Thành.

Các Long võ giả vô cùng tức giận, đồng loạt truy kích.

Tốc độ của Lâm Chính không được coi là nhanh, ít nhất các Long võ giả có thể dễ dàng đuổi kịp. 

Mấy Long võ giả muốn lập tức ra tay, nhưng ngặt nỗi trong tay Lâm Chính có con tin. 

"Lập tức báo với Long Tử xin chỉ thị!".

Long võ giả dẫn đầu kia khẽ quát.

"Tuân lệnh!".

Một Long võ giả rời khỏi đội hình rồi biến mất hút.

"Người của chúng tôi chạy hết tốc lực về chỗ Long Tử chỉ mất một tiếng, cũng tức là cùng lắm hai tiếng nữa chúng tôi sẽ nhận được lệnh giết cậu. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ dùng phương thức trả thù khủng khiếp nhất, tàn nhẫn nhất. Cậu và người thân bạn bè của cậu đều sẽ chết không chỗ chôn thân!".

Long võ giả dẫn đầu gầm lên.

Nhưng những lời này không còn bất cứ tác dụng gì với Lâm Chính.

Anh vẫn lạnh lùng xách theo Long Thăng lao về phía trước.

Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng đến gần Long Tâm Thành.

Thành trì đã trở thành đống hoang tàn, không còn sự phồn hoa như trước đây nữa.

Nhưng Lâm Chính không vào thành ngay, mà đi chệch hướng, chạy về Long Cung cách đó không xa.

Tuy Long Cung trải qua trận chiến Võ Thần, bên ngoài sụp đổ gần hết, thoạt nhìn vô cùng tàn tạ, nhưng Lâm Chính biết cơ quan bên trong nó vẫn còn lành lặn hoàn hảo, hơn nữa còn rất kiên cố.


Cánh cửa nguy nga kia cũng đập vào mắt các Long võ giả.

"Hắn đến đây làm gì?".

Long võ giả dẫn đầu hơi sửng sốt, trong lòng có dự cảm không lành.