“Không thể nào”, Ngạo Hàn Mai há hốc miệng, sững sờ nhìn cửa ra vào và tưởng mình gặp ảo giác.
Rõ ràng trong phòng không có người mà. Sao Lâm Chính có thể bước ra được từ đó chứ?
“Đúng là kẻ lề mề”, Chi Lan lạnh lùng nhìn Lâm Chính với vẻ vô cảm: “Các người làm thế là có ý đồ gì?”
“Là cô muốn giết tôi đấy à?", Lâm Chính thản nhiên nói.
“Anh...hừ...đừng đắc ý, sẽ có lúc anh phải càu xin chúng tôi thôi”, Chi Lan với ánh mắt tức giận và hừng hực sát ý nhưng không hề phát tiết.
Giờ đại quyết tiên chủ mới là quan trọng nhất. Chỉ cần người này bị lợi xụng xong thì băng chủ có được vị trí tiên chủ, tới khi đó xử lý anh sau
“Đi theo tôi, băng chủ đang đợi anh”, Chỉ Lan hừ giọng, quay người rời đi. Lâm Chính không nói gì, chỉ đi theo.
“Minh chủ?”, Ngạo Hàn Mai thận trọng hô lớn. Không biết tạo sao mà cô ta phát hiện ra Lâm Chính trông vô cùng mệt mỏi và khí tức rất yếu.
Chuyện gì vậy? Lâm Chính rốt cuộc đi đâu?
“Kêu mọi người chuẩn bị, đợi tôi tham gia đại quyết xong thì lập tức rời khỏi đây”, Lâm Chính dặn dò.
“Rời đi sao?”, cô ta giật mình.
“Vậy còn tôi thì sao?”, Minh Đạo Tử bước tới, khóc dở mếu dở.
*Ồ, tôi quên mất anh. Hàn Mai, lúc đi nhớ dẫn theo anh ta đi. Người này rất quan trọng với chúng ta”, Lâm Chính nói.
Ngạo Hàn Mai hoang mang, cô ta còn định nói gì đó nhưng Chỉ Lan ở phía xa cứ hét lớn: “Còn làm gì thế, mau lên”
Lâm Chính không giải thích, chỉ bước đi. Ngạo Hàn Mai nhìn theo anh, cô ta siết chặt nắm đấm...
Lâm Chính được đưa tới quảng trường. Lúc này đại bộ phận đệ tử đã được tập trung ở đây. Băng chủ nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi.
Cả hiện trường im lặng. Đám đông giống như khúc gỗ, không hề lên tiếng. Lâm Chín liếc nhìn hiện trường.
Từng người ở đây đều có thực lực cực mạnh. Xem ra tiên tộc này không hề tầm thường. Nếu mà đấu với họ thì chắc sẽ bị tiêu diệt mất.
“Bẩm băng chủ, Lâm Chính đã tới rồi”, Chi Lan bước tới, cung kính nói.
Băng chủ chầm chậm mở mắt nhưng không hề nhìn Lâm Chính mà đi xuống tới một chiếc kệu màu trắng ở góc bên phải.
“Khởi kiệu”, giọng nói lạnh lùng vang lên. “Khởi kiệu”, Chi Lan cũng hô vang.
Chiếc kiệu được nâng lên, dưới sự hộ tống của các đệ tử họ đi về khu vực trung tâm của tiên tộc.
Lâm Chính đi bên cạnh, vừa đi vừa dùng thuốc và suy nghĩ điều gì đó. Bọn họ nhanh chóng tới khu vực trung tâm.
Lúc này ở đây có ba lò lớn. Lò luyện này to như một tòa nhà trông vô cùng hùng vĩ.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc. Có thể tạo ra được lò luyện to như thế này thực sự tốn rất nhiều công sức. Lẽ nào những người này thật sự là hậu nhân của tiên nhân?
Đúng lúc anh đang suy nghĩ thì những bóng hình từ các phương khác cũng xuất hiện với khí tức hừng hực như sóng trào.
Anh ngước nhìn, có một nhóm người mặc toàn đồ đỏ. Họ cưỡi ngựa. Một nhóm khác thì mặc toàn đồ đen. Và là nam hay nữa thì đầu đeo mặt nạ, cầm trường kiếm trông vô cùng thần bí.
Nhóm người mặc đồ đỏ, đi đầu là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông để râu dài, khí thế hừng hực, nhìn xuống bằng vẻ trịch thượng.
Ở giữa đội quân mào đen cũng có một chiếc kiệu. Nhưng khác với kiệu của băng chủ, kiệu của nhóm người này phủ bằng rèm mỏng màu đen, có thể nhìn thấy người ngồi bên trong. Có vẻ người đó cũng đang dưỡng thân.
Đợi đối phương tới thì băng chủ bước ra khỏi kiệu trước, đồng thời người mặc đồ đen trong kiệu cũng bước. ra.
Hai người cùng lao lên khu vực chính giữa. Người mặc đồ đỏ thì không.
Người này cưỡi ngựa tới tận khu thi đấu. Đám đông thất kinh khi nhìn thấy bóng hình đó.
“Khốn nạn”, Chi Lan đứng bên cạnh lầm bầm chửi rủa.
“Sao thế?", anh không hiểu.
Chỉ Lan liếc nhìn anh: “Đó là đài tế tổ, dù là ai thì cũng phải bước lên,vậy mà nguyên chủ khu Viên Tiên lại cưỡi ngựa đạp lên như thế đúng là khinh thường tiên tổ”
Lâm Chính chợt hiểu ra.
Viên chủ nhìn họ: “Hôm nay tôi đạt được vị trí tiên chủ sẽ thống nhất tiên tộc. Đợi khi tôi chết thì không phải cũng trở thành tiên tổ của thế hệ sau sao? Vậy tại sao tôi không được cưỡi ngựa bước lên?”
“Cái gì”, thượng chủ chau mày.
“Hôm nay tôi vừa trở thành tiên chủ vừa trở thành tiên tổ, các người còn không hiểu sao?”, nguyên chủ nói bằng vẻ vô cảm.