“Nhanh lên, nhanh tay lên đi, nếu làm lỡ chuyện của
Từ Chính đại nhân, tôi xem các người ai gánh nổi trách nhiệm!".
'Trên núi Thiên Thần, Dục Tư Thông đứng trên một
tảng đá lớn, không ngừng gào lên, thúc giục công nhân đang khai thác.
Sau khi đại chiến kết thúc, liên minh Thanh Huyền thành công tiếp quản núi Thiên Thần.
Điều làm Lâm Chính vui mừng là dù Thiên Thần Điện bị các liên minh thế tộc cướp sạch, liên minh Thanh Huyền không chia được bao nhiêu lợi ích, nhưng quyền sở hữu núi Thiên Thần lại thuộc về liên minh Thanh Huyền.
Mà ngọn núi này lại là một báu vật.
Ngày xưa, Lâm Chính cố chấp muốn lấy ngọn núi này, mục đích chủ yếu là tòa cung điện ẩn giấu trong núi và cánh cửa thông đến long mạch dưới lòng đất đó. Nhưng anh không ngờ ngọn núi này không chỉ có cung điện, mà còn có một mỏ khoáng sản vô cùng hiếm có đặc biệt.
Loại khoáng sản này có ích lợi rất lớn cho người theo y võ, dụng cụ được chế tạo từ chúng có thể tăng cường khí kình, thậm chí còn có thể hỗ trợ luyện đan, hỗ trợ tu luyện.
Do đó, liên minh Thanh Huyền quyết định tiến hành khai thác núi Thiên Thần.
Từ Chính vô cùng hứng thú với loại vật chất khoáng sản này, định nghiên cứu kỹ.
Nhưng nghiên cứu cần phải có một lượng lớn, hiện nay lượng khai thác có một nửa được đưa đến tiêu hao ở phòng thí nghiệm của anh ta.
Lâm Chính hết sức ủng hộ việc này.
Anh tin vào năng lực của Từ Chính, dự án có thể khiến Từ Chính say mê điên cuồng như vậy, một khi nghiên cứu ra, chắc chắn sẽ chấn động đất trời.
Cho nên, liên minh Thanh Huyền cử mười nghìn người đến khai thác núi Thiên Thần, giao cho nhà họ Dục phụ trách.
Nhìn máy khai thác và xe bán tải không ngừng làm việc ở trước mặt, Dục Tư Thông châm điếu thuốc, cực kỳ. hài lòng.
“Đại nhân, đại nhân!".
Lúc này, một bóng người loắt choắt chạy tới.
Dục Tư Thông nhìn lại, hóa ra là lãnh tụ của một thế tộc nhỏ vừa tham gia vào liên minh Thanh Huyền không lâu.
Người đến tên là Lưu Du, vì rất giỏi ăn nói nên Dục Tư Thông giữ hắn lại bên cạnh.
“ỒI Lưu Du à, sao rồi?”.
Dục Tư Thông thở ra khói, cười hỏi. “Đại nhân, anh nhìn cái này xeml”.
Lưu Du lấy một khối đá toàn thân màu đen giống như nhuộm mực, dâng lên bằng hai tay.
“Đây là?”.
Dục Tư Thông nhận lấy đá ngắm nghía, hai mắt sáng lên.
“Đại nhân, đây là mặt hàng cực tốt tôi vừa mới khai thác được! Tôi không giao nộp nó mà lén giấu đi, đem tới tặng cho đại nhân!”.
Lưu Du cười hì hì, nói: “Đại nhân, món đồ này lợi hại lắm. Anh gia công nó, đặt bên giường ngủ của anh hoặc trong phòng tu luyện, có thể giúp anh tu luyện nhanh chóng, nó là một bảo bối rất lợi hại!".
“Thật sao?”.
Dục Tư Thông sửng sốt, sau đó cười lớn, nói: “Lưu Du! Cậu giỏi lắm! Giỏi lắm! Ha ha ha... “.
“Đại nhân vui là được! Được phục vụ đại nhân là vinh hạnh cả đời tôi!”.
Lưu Du vội vàng nịnh nọt.
“Ha ha, yên tâm, em rể tôi là minh chủ, tôi nhất định sẽ đề bạt cậu! Chỉ cần cậu đi theo tôi làm việc, nghe lời tôi, sau này đảm bảo các cậu sẽ được ăn ngon uống ngon!", Dục Tư Thông vỗ vai Lưu Du, cười nói.
“Cảm ơn đại nhân!”.
Lưu Du cười lớn, vội vàng dập đầu quỳ lạy.
Dục Tư Thông vô cùng đắc ý.
Dù sao thực lực của Lưu Du cũng hơn anh ta, bây giờ lại phải a dua nịnh bợ, cúi đầu khom lưng với anh ta.
Dục Ái Nhiễm lạnh lùng liếc nhìn Lưu Du, nói: “Em hỏi anh, em rể nào của anh là minh chủ? Sao em chưa từng nghe qua?”.
Dục Tư Thông sửng sốt, lúng túng cười nói: “Em đừng đùa nữa, không phải em hiểu rõ hay sao?”.
“Xin lỗi, em thật sự không biết, có thể nói em biết không?”.