Ở thế gia Ngạo Tuyết thì nơi này sẽ được coi là cấm địa.
Dù là người chịu lạnh giỏi mấy đi nữa cũng không dám tùy tiện bước chân vào.
Lúc trước cô ta bị Băng Ma Viên và đại năng nuôi nó dồn đến đường cùng, chỉ có thể dẫn theo một bộ phận người trong tộc chạy đến đây.
Cô ta đoán bọn họ sẽ không dám đến đây.
Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không chịu được nơi thế. này.
Nhưng cô ta thì có thể chống đỡ được bao lâu? Vài người còn hoạt động được bắt đầu châm lửa.
Nhưng bọn họ có cố hết sức cũng không nhóm được lửa.
“Những cành cây được gom về quanh năm sương băng bao phủ, hoàn toàn đốt không cháy, chúng ta... chúng ta không nhóm lửa được..”.
Một người mếu máo nói.
Ngạo Hàn Mai im lặng một lúc, âm thâm cắn răng đi thẳng tới, đặt tay lên những cành cây bị đóng băng.
VùI
Một làn gió nóng tuôn ra từ giữa lòng bàn tay cô ta. Đó là khí kình trong cơ thể cô ta.
Những người khác thấy vậy đều biến sắc.
“Gia chủ, cô hãy dừng tay!”.
“Nếu cô sử dụng hết chút khí kình cuối cùng trong cơ thể, cô sẽ bị đóng băng chết đấy!".
“Mau dừng tay!”.
Vài người xông tới, muốn ngăn cản Ngạo Hàn Mai. “Đứng lại cho tôi!”.
Ngạo Hàn Mai đột nhiên nghiêm túc quát lên.
Bọn họ dừng bước.
“Nghe đây, tôi là gia chủ, bảo vệ mọi người an toàn là trách nhiệm của tôi. Hôm nay để mọi người rơi vào cảnh nguy hiểm vốn là do tôi thất trách, bây giờ tôi chỉ đốt chút lửa cho mọi người thì có là gì?”.
Nói xong, Ngạo Hàn Mai đột nhiên tăng thêm khí kình.
VùI
Cành cây đóng băng lập tức bị ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy.
“Nhanh bắc nồi...
Ngạo Hàn Mai yếu ớt ngồi dưới đất, suy nhược thở dốc.
“Mau... Mau bắc nồi!".
“Mau nấu canh, mau nấu canh...”.
Mọi người lập tức bắt tay vào làm việc.
Chẳng lâu sau, canh thỏ tuyết nóng hổi đã nấu xong.
Những người sắp bị đóng băng đến chết uống một ngụm canh tuyết thỏ, lập tức hồi phục lại không ít.
Người trong hang động băng coi như đã hồi phục tinh thần.
Ngạo Hàn Mai cũng uống một chén, nhưng cô ta tiêu hao nhiều khí kình như vậy, chỉ uống một miếng canh thì không chống đỡ được cái lạnh đáng sợ ở Hàn Ngục Thiên Địa, chỉ có thể co người trong góc run lẩy bẩy.
Đúng lúc này...
Loạt soạt...
Tiếng bước chân đạp trên tuyết vang lên.
Người trong hang động băng đều căng thẳng, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa hang.
Một cô gái mặc áo trắng như tuyết đi vào.
Bọn họ kinh ngạc, lập tức rút kiếm đứng dậy, bộ dạng chuẩn bị đại chiến.
Nhưng giây sau, một luồng thần lực vô biên bao bọc lấy bọn họ.
Cô gái áo trắng lạnh lùng lên tiếng: “Hoặc là các người đi theo tôi, không thì sẽ trở thành một phần của nơi này!".