“Vậy à?”
Vừa nghe thế, Thái Tử càng cảm thấy hứng thú. Hắn cứ nghĩ không có thứ gì có thể dọa được hắn.
“Các người lui ra đi”.
Thái Tử cười nói.
“Vâng, điện hạ”.
Tám người xung quanh đều rời đi.
Thái Tử híp mắt, nhìn chằm chằm Đế Nữ: “Còn không mau ra tay đi? Móc tim người này ra, để tôi xem thử rốt cuộc tim hắn có gì đặc biệt”.
Sắc mặt Đế Nữ căng chặt, nghiêng đầu nhìn Lâm Chính, không biết phải làm sao.
“Quận Chủ đại nhân, cô có thể ra tay rồi đấy”. Lâm Chính lại nói.
“Anh muốn tôi móc tim anh ra thật hả?”
Đế Nữ khó tin nói.
“Nếu tôi đã nói rồi thì sao lại nuốt lời được?”
Lâm Chính khẽ cười, thấp giọng nói: “Cô cứ ra tay là được, tôi đã chặn mạch máu rồi, sẽ không chết được đâu! Không sao”.
Đế Nữ biết mình không có sự lựa chọn. “Gòn không ra tay?” Thái Tử nói, giọng dần trở nên hung bạo.
Đế Nữ chỉ có thể đâm con dao găm đó vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính không dùng đến xương chí tôn, hơn nữa còn phân tán tất cả sức mạnh phi thăng.
Con dao găm dễ dàng rạch máu thịt anh ra, đào tim ra.
Thái Tử trợn to mắt.
Chỉ thấy sau khi da thịt tách ra, một tia sáng tỏa ra. Đó là một trái tim màu vàng kim đang đập.
“Quả nhiên thần kỳ”.
Thái Tử bước đến trước mấy bước, cầm lấy trái tim, không nỡ buông tay.
“Thế mà lại là trái tim màu vàng, không ngờ người này lại đặc biệt như vậy. Ha ha, vui thật đấy, thú vị! Ha ha ha...”
Dứt lời, Thái Tử há miệng nuốt trái tim đó.
Đế Nữ trợn tro mắt, da đầu tê lại. Thái Tử này đúng là một tên ác ma.
Một lúc sau, một trái tim giống quả táo bị Thái Tử nuốt xuống bụng.
“Màu sắc của trái tim này thật đáng kinh ngạc, chắc chắn có công năng đặc biệt, tôi ăn nó rồi xem thử có thể có lợi ích gì”.
Thái Tử lau máu trên khóe miệng, híp mắt nói.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng cất tiếng: “Thái Tử điện hạ, anh thấy đủ rồi chứ? Chưa đủ thì tôi để Quận
Chủ đại nhân lấy thêm một trái tim nữa ra cho anh”.
Nụ cười của Thái Tử cứng đờ, nghiêng đầu nhìn, thấy Lâm Chính vẫn chưa chết, không khỏi ngạc nhiên.
“Sao... sao anh chưa chết?”
“Điện hạ, chẳng phải chỉ mất một trái tim thôi sao? Đến nỗi phải chết à?”
Lâm Chính cười nói: “Điện hạ, tim của tôi ngon không? Nếu anh thích, muốn nhiều thêm cũng cớ”.
Lúc nói, vết thương trước ngực Lâm Chính thế mà lại bắt đầu hồi phục với tốc độ cực kỳ nhanh.
Chỉ trong thoáng chốc, Lâm Chính đã khôi phục như: trước, không còn nhìn thấy vết thương nào nữa.
Cảnh tượng này khiến Thái Tử ngây người.
Mặc dù Kiếm Vương Triều thuộc về vực Diệt Vong nhưng đa số người vương triều đều học kiếm thuật, y võ cũng dùng để giết người, bản lĩnh thần kỳ biến hóa trong tích tắc này của Lâm Chính rất là hiếm.
Thái Tử bỗng nhận ra có gì không đúng, lập tức rút thanh kiếm dài màu vàng ra chỉ về phía Lâm Chính.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Một thợ chăm hoa không thể nào có bản lĩnh như vậy được.
Nhưng ngay sau đó. Bụp! Một âm thanh vang lên.
Sao Lâm Chính lại ra tay rồi vậy?
C ô ta xoay người lại.
Chỉ thấy Lâm Chính nhận lấy con dao găm trong tay cô ta, mặt không cảm xúc đi về phía Thái Tử...