Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4722: Lôi Đình Điện




Tại bên ngoài sân bay Giang Thành. Một người đàn ông trung niên cầm một cái tay nải bước tới.

“Đại ca”, một người đàn ông trung niên khác mặc vest bước tới.

“Xe ở đâu?”, người đàn ông hỏi bằng vẻ vô cảm.

“Đây ạ”, người đàn ông mặc vest dẫn đường. Một chiếc xe nhanh chóng rời khỏi sân bay.

“Đưa tài liệu về người đó cho tôi”, người đàn ông châm thuốc.

“Đều ở đây ạ”.

Người bên cạnh lập tức đưa tập tài liệu dày đặc tới. Người phía sau lật tài liệu nhanh chóng, chưa tới một phút thì ông ta đã lật đến trang cuối và trả lại.

Người bên cạnh vô cùng kinh ngạc:“Đại sư không xem sao?”

“Tôi xem xong rồi”, người đàn ông nói “Cái gì?”, người trên xe nhìn bằng vẻ không dám tin.

Người đàn ông bên cạnh chỉ cười lạnh lùng: “Các người hiểu cái gì chứ? Đại ca là một trong thất đại pháp vương của Lôi Đình Điện, thần thông của đại ca không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được. Nhìn lướt biết tất cả dễ như trở bàn tay thôi”. 

 “Hóa ra là vậy”

“Lợi hại quá”, đám đông thất kinh.

Người đàn ông cười khinh thường: “Đại ca sao thế, tên thần y Lâm đó có dễ đối phó không?”

“Tôi rời khỏi Long Quốc đã lâu đối với những chuyện ở đây không còn biết rõ nữa. Tài liệu của các người nói thần y Lâm ngoài tiêu diệt tổ chức Thánh Sơn ra còn đánh bại những cao thủ khác nữa, dù thế nào thì cậu ta cũng khá có bản lĩnh đấy”.

Người đàn ông trầm ngâm rồi nói tiếp: “Người nhà họ Thích muốn tôi khi nào ra tay?”.

“Vị đó nhà họ Thích nghe nói đã bị đối phương đập cho te tua rồi, ý của vị đó là đưa đối phương tới nhà họ Thích, ép phải thỏa hiệp, làm việc vì vị đó là tốt nhất”.

“Tôi biết rồi”.

Người đàn ông gật đầu, điềm đạm nói: “Cử người gọi điện đi, tôi sẽ tới tìm cậu ta”

“Vâng đại ca”. Tại họ viện Huyền Y Phái. Lâm Chính đang trong phòng dược luyện chế dược liệu được mang về từ vực Diệt Vong. Phía bên Ngạo Hàn Mai vẫn chưa có tin tức gì. 

Anh không thể chỉ đặt hi vọng vào cô ta. Anh cũng cử người đi khắp nơi tìm kỳ hoa dược thảo.

Cộc cộc...Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi”, Lâm Chính chau mày bước vào. Rõ ràng là anh đã dặn không có việc thì đừng làm phiền anh.

Cánh cửa được đẩy ra. Từ Thiên đi vào.

“Chủ tịch Lâm, vừa rồi nhận được điện thoại, có người tìm cậu”

“Ai vậy? Người phía vực Diệt Vong sao?”, Lâm Chính vừa làm vừa hỏi.

“Không phải, đối phương tới từ Lôi Đình Điện”.

“Lôi Đình Điện?”

Lâm Chính giật mình nhìn ông ta: “Ý gì vậy?”

“Cũng không rõ ạ, đối phương nói họ sắp tới Huyền Y Phái rồi, muốn cậu ra cửa đợi họ. Sau đó lên xe cùng họ đi một chuyến”, Từ Thiên nói.


“Vậy à?"

Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy bảo họ vào đi. Để họ đợi trong phòng khách, tôi xử lý xong việc sẽ gặp”.

“Vâng”