"Đòn tấn công của gia chủ đáng sợ như vậy mà bị Lâm Chính hóa giải được sao?”".
Hai chân Ngạo Hỏa Vân bủn rủn, trợn mắt há mồm chứng kiến cảnh tượng này.
Anh ta không ngờ Lâm Chính càng đánh càng hăng, đây chắc chắn là một kích toàn lực của gia chủ thế gia, riêng uy năng này anh ta đã có thể cảm nhận được.
Tại sao Lâm Chính vẫn có thể đỡ được?
Chẳng phải anh nên bị giết rồi sao?
Ngạo Hỏa Vân không thể nào hiểu nổi.
Đừng nói là anh ta, ngay cả đám Ngạo Ly Phượng ở phía sau cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Còn vẻ mặt của gia chủ thế gia đã vô cùng nghiêm trọng. "Hóa ra là vậy... Sức mạnh băng sương của cậu
không phải do tộc Diệp Mạch truyền thụ, mà đến từ sức mạnh biến dị nào đói".
"Đúng vậy, chúng ta giống nhau cả thôi". Lâm Chính bình thản đáp. Giờ thì anh đã hiểu, gia chủ thế gia cũng giống như: anh, đó là có được sức mạnh từ loài thú biến dị hoặc hoa cỏ nào đó.
Nhưng hiển nhiên sức mạnh của gia chủ thế gia hùng hậu hơn Lâm Chính nhiều.
"Thú vị đấy".
Ánh mắt của gia chủ thế gia lạnh tanh, lần này ông †a không dám huênh hoang nữa, huy động toàn bộ sức mạnh lao về phía Lâm Chính, bắt đầu chém giết nhau.
Lâm Chính thầm hừ một tiếng, cũng không dừng lại, mà đối kháng trực diện với ông ta.
Hai bên đánh nhau túi bụi, những vụ nổ đáng sợ không ngừng nổ ra, băng sương ngưng kết xung quanh.
Nhưng đối đầu trực tiếp thì dường như Lâm Chính không phải đối thủ.
Tuy anh biết được nguồn gốc sức mạnh của gia chủ thế gia, và trên người anh có sức mạnh rất gần với ông †a, nhưng hiển nhiên gia chủ thế gia sử dụng sức mạnh này thuần thục hơn anh.
Hai bên đánh nhau mấy phút, cả người Lâm Chính đã chỉ chít vết thương. Lại nhìn gia chủ thế gia, ngoài mấy dấu vết để lại do vụ nổ, thì không còn vết thương nào khác, nhìn có vẻ không chút tổn hại.
Lâm Chính lập tức vung Thiên Sinh Đao lên, tự chữa trị cho bản thân.
"Thanh đao đó thật là thần kì, có thể chữa thương cho cậu sao? Chỉ tiếc là mỗi lần vung đao lại tiêu hao rất nhiều khí kình của cậu".
"Lâm Chính, cậu không phải là đối thủ của tôi, cứ đánh tiếp thì cũng chỉ còn đường chết. Tôi là người tài, nếu cậu dừng tay tại đây rồi thần phục tôi, thì tôi sẽ tha chết cho cậu, chỉ giết liên minh Thanh Huyền thôi, được không?".
Gia chủ thế gia nói, ánh mắt vô cùng tự tin, dường như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
"Khỏi cần nói mấy lời vô dụng này, chúng ta đều biết đối phương tuyệt đối sẽ không thật lòng thần phục".
Lâm Chính khẽ quát, cơ thể hồi phục, lại tiếp tục chém giết.
Tuy thực lực của Lâm Chính kém hơn gia chủ thế gia một bậc, nhưng dựa vào y thuật cao cường và khả năng tự chữa lành đáng sợ của Thiên Sinh Đao, dù Lâm Chính bị thương nặng đến đâu cũng có thể hồi phục ngay lập tức.
Còn gia chủ thế gia đã bị thái độ không chịu thua của Lâm Chính làm cho phát bực, ra tay càng tàn nhãn hơn, chiêu thức càng đáng sợ hơn.
Cứ chiến đấu như vậy được một tiếng, cả quảng trường Hàn Băng đã nát bét, nhưng vẫn chưa phân thăng bại.
'Tộc Ngạo Tuyết và liên minh Thanh Huyền lùi hẳn ra ngoài quảng trường, đứng nhìn từ xa, không dám lại gần.
Nhưng dần dần, bọn họ cũng nhận ra cán cân thắng lợi cuối cùng sẽ nghiêng về bên nào.
Bởi vì lúc này, thể lực của Lâm Chính đã cạn kiệt.
Khí kình quanh người anh trở nên yếu ớt, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển, thậm chí còn không đứng thẳng được. người.
Một tiếng đồng hồ chiến đấu với cường độ mạnh cộng thêm không ngừng vung Thiên Sinh Đao, nếu là người khác thì đã tắt thở chết lâu rồi.
Lâm Chính vẫn có thể đứng được đã là thần kỳ rồi.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Không, ông thua mới đúng".
"Cậu không còn tỉnh táo nữa sao?".
Gia chủ thế gia nhíu mày nói.
Lâm Chính vừa thở dốc vừa nói: "Không phải tôi không còn tỉnh táo, tôi chỉ... nhìn thấu mọi thứ của ông thôi..."