Người của tộc Sương Mạch gào lên, ai nấy đều như phát điên đuổi theo phía sau.
Bất kể là về nhân lực hay thực lực tộc Sương Mạch đều mạnh hơn tộc Diệp Mạch.
Một đường đuổi giết đến cửa phía đông, người của tộc Diệp Mạch gần như đã chết hơn một nửa trong trận chiến.
Thấy vậy, ánh mắt Ngạo Vi Âm lạnh lẽo, đột nhiên dừng lại.
“Chị, chị làm gì vậy?”
Hơi thở Ngạo Hàn Mai run lên, cô ta đột nhiên quay đầu.
“Em dẫn mọi người rời đi, chị sẽ chặn ở phía saul” "Chị, không được! Chị không chặn được lâu đâu!" Ngạo Hàn Mai sốt sắng hét lên.
"Đi"
Ngạo Vi Âm khẽ quát, ánh mắt lạnh lẽo.
Nhưng Ngạo Hàn Mai nổi nóng, cô ta cắn răng, lao về phía trước vài bước, định kéo Ngạo Vi Âm đi.
Tuy nhiên Ngạo Vi Âm xoay người vỗ một chưởng vào ngực Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Hàn Mai bất ngờ không kịp đề phòng, ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Ngạo Vi Âm lần nữa vung tay, lòng bàn tay phóng thích sức mạnh hàn sương, đóng băng toàn bộ cổng phía đông.
Ngạo Hàn Mai lao đến trước tường băng vỗ điên cuồng, nước mắt vỡ òa.
Ngạo Vi Âm lặng lế nhìn cô ta, nở nụ cười nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên Ngạo Hàn Mai nhìn thấy chị mình cười.
Cực kỳ đẹp mắt. Cực kỳ xinh đẹp.
Sau đó, Ngạo Vi Âm thu lại nụ cười, nâng kiếm lên lao về phía kẻ thù...
Ngạo Hàn Mai dẫn những người còn lại trong gia tộc chạy trốn khoảng mấy trăm dặm mới ngừng lại.
Những người còn lại của gia tộc đã mệ còn sức để chạy trốn nữa.
lử, không Ngạo Hàn Mai hồn bay phách lạc ngồi bệt xuống đất, nước mắt đã khô cạn.
Cô ta không ngờ thế gia cũng xuất hiện, tiến hành †ấn công tộc Diệp Mạch.
Rốt cuộc là tại sao? Thật sự là vì Ngạo Thiên Sương sao?
Rõ ràng là Ngạo Thiên Sương đã ra tay trước, tại sao... mọi chuyện lại thành ra thế này?
Ngạo Hàn Mai chịu đựng đau đớn, che mắt lại, im lặng khóc nức nở.
“Hàn Mai, bây giờ chúng ta nên đi đâu?”
Ngạo Lăng khập khiễng bước tới, chân anh ta bị một luồng kiếm khí đánh trúng, thịt bị cắt ra làm lộ ra phần xương trắng, bây giờ chỉ có thể đắp thuốc, nhưng rất khó di chuyển.
“Ngạo Lăng, anh dẫn mọi người rời khỏi chỗ này đến Thiên Trạch Lôi Các trước đi, Hạo Thiên đại nhân chắc chắn sẽ tiếp nhận chúng ta”.
Ngạo Hàn Mai không giữ tâm trạng buồn bã nữa, khàn giọng nói.
“Còn em thì sao?” Ngạo Lăng ngơ ngác hỏi.
“Ngạo Lăng, dù có thế nào thì em cũng phải quay lại, tộc Diệp Mạch của chúng ta cần phải có anh dẫn dắt, em đã sớm không quan tâm đến sự sống chết của mình nữa rồi”.
Ngạo Hàn Mai khàn giọng nói, trong đôi mắt hiện lên sự kiên định.
Ngạo Lăng hơi há miệng nhưng không biết nên nói gì.