"Có chuyện như vậy sao?"
Ngạo Ly Phượng cũng rất ngạc nhiên. "Đại nhân, xin hãy nhìn xem!"
Ngạo Hỏa Vân nghiêng đầu và nói lớn.
Những người phía sau lập tức khiêng một xác người cháy đen tới.
Đó là Ngạo Hồng Hỏa. Đám đông đều run lên, không thể tin được.
"Đại nhân, ngài biết rõ tộc Ngạo Tuyết của chúng ta căn bản không thể luyện bất kỳ công pháp hệ hỏa nào. Nhưng hiện tại, Ngạo Hồng Hỏa đã bị cháy đen, còn ai có thể làm được điều này?", Ngạo Hỏa Vân nghiêm giọng nói.
"Ngoại trừ tên Lâm Chính chết tiệt kia, không còn ai khác!"
"Hắn ta sử dụng thành thạo dị hỏa, chuyên dùng để áp chế công pháp hệ băng của chúng tôi!"
"Và Ngạo Hàn Mai đã thông đồng với Lâm Chính để hãm hại chúng tôi! Nếu không phải Hỏa Vân đại ca kịp thời ứng phó, dẫn chúng tôi phá vòng vây thoát ra thì e rằng tất cả đều phải bỏ mạng trên núi lạnh!"
"Thế gia đại nhân, xin hãy làm chủ cho chúng tôi!"
"Thế gia đại nhân, xin hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi!"
Các thành viên của tộc Sương Mạch bật khóc rồi hét lên một cách bi phẫn.
Đôi mắt Ngạo Ly Phượng đăm chiêu, sau đó lặng lẽ gật đầu: "Tôi không ngờ họ lại vô pháp vô thiên như vậy! Hỏa Vân, yên tâm đi, tôi lập tức phái người đi bắt bọn họ! Khi Ngạo Hàn Mai và Ngạo Vi Âm bị bắt, sẽ thẩm vấn họ ngay lập tức!"
"Không cần thẩm vấn! Bọn chúng quỷ kế đa đoan, nếu bắt được thì giết luôn đi!"
Một người của tộc Sương Mạch lo lắng nói.
Sắc mặt Ngạo Hỏa Vân tối sầm lại, lập tức trừng mắt nhìn người đó.
Người đàn ông sững người một lúc rồi vội cúi đầu xuống.
"Sao vậy, háo hức muốn giết họ như vậy là vì muốn diệt khẩu sao?"
Một giọng nói lạnh lùng phát ra.
Ngạo Diệp, tộc trưởng tộc Diệp Mạch dẫn người của mình đến.
"Ngạo Diệp, ông đến vừa đúng lúc. Ông đã nghe. những chuyện vừa rồi phải không?"
Ngạo Ly Phượng bình tĩnh hỏi. "Quả vậy".
Ngạo Diệp hừ một tiếng rồi nói: "Ngạo Hỏa Vân, những gì cậu nói chỉ là ý kiến chủ quan của cậu! Nếu cậu có bằng chứng chứng minh hai cô con gái của tôi thông đồng với con rể tương lai hãm hại cậu thì không những tôi sẽ giao chúng cho cậu xử lý mà cả tộc Diệp Mạch cũng sẽ cho cậu một lời giải thích. Nhưng nếu cậu không thể đưa ra bằng chứng, điều đó có nghĩa cậu đang bôi nhọ tộc Diệp Mạch của tôi. Đừng nghĩ rằng tộc. của chúng tôi không mạnh bằng tộc Sương Mạch của cậu mà khinh thường, một khi làm tổn hại đến danh dự của cả tộc, chúng tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước!”
"Đúng, không bao giờ lùi bước!"
"Muốn đánh thì đánh, làm gì phải hắt nước bẩn vào. nhau như vậy?"
"Làm sao cô chủ của chúng tôi có thể làm việc như vậy?"
Người của gia tộc Diệp Mạch lần lượt hét lên.
Ngạo Hỏa Vân đứng thẳng dậy, mặt không chút biểu cảm: "Nếu ông đã nói vậy thì chúng ta hãy chờ xem".
Cùng lúc đó, trong cơn bão tuyết.
Ngạo Hàn Mai và Ngạo Vi Âm khó nhọc lê bước về phía thành Ngạo Tuyết.
Nhưng khi đến gần thành Ngạo Tuyết, Ngạo Vi Âm lại nói: "Chúng ta hãy đi một con đường khác!"
"Chị, tại sao?"
Ngạo Hàn Mai lau đi giọt nước mắt băng giá trên khóe mắt, khàn giọng hỏi.
"Với sự độc ác của Ngạo Hỏa Vân, hẳn ta chắc chắn sẽ không để chúng ta bình yên trở về thành. Em có bằng chứng chứng minh hắn ta sát hại đồng tộc của mình, nếu em quay lại làm chứng, không phải hắn sẽ gặp rắc rối sao? Chị đoán hắn sẽ phục kích trên đường đi! Chúng †a phải đi đường vòng!" Ngạo Vi Âm trầm giọng nói.
Ngạo Hàn Mai im lặng gật đầu. Rầm rầm rầm...
Vào lúc này, một âm thanh kinh thiên động địa khác phát ra từ Hàn Sơn.
Một lượng lớn các khối băng khổng lồ văng ra tứ phía.
Ngạo Hàn Mai quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt lại lấp lánh nước mắt.
Hai cô gái thở dốc.
Ngạo Vi Âm nhìn chăm chằm về phía đó một lúc, nét mặt đanh lại.
"Không hay rồi, là cao thủ của tộc Sương Mạch!"