'Thảo nào thực lực của tộc Sương Mạch lại mạnh như vậy, Ngạo Thiên Sương, Ngạo Hồng Hỏa và Ngạo Hỏa Vân này đều là những cao thủ hàng đầu.
Nhất là Ngạo Hỏa Vân.
Lâm Chính cảm nhận được một luồng khí trường đặc biệt trên người anh ta.
Loại khí trường này rất giống với thiên kiêu hạng nhất Long Thiên Tử ở Thánh Sơn.
Người này cũng chỉ cách cảnh giới Lục Địa Thần Tiên một bước, nhưng một bước này của anh ta nhỏ hơn người khác rất nhiền.
Hơn nữa... khí kình của anh ta cũng khác biệt hẳn.
Đây rõ ràng là một loại sức mạnh mạnh hơn khí kình bình thường gấp nhiều lần.
'Tối tăm hơn, lạnh lẽo hơn.
Sao người này lại nắm được sức mạnh băng giá như vậy?
Lễ nào... anh ta đã tu luyện cấm thuật nào đó? Lâm Chính suy tư. Chắc là nhận thấy ánh mắt của Lâm Chính, Ngạo
Hỏa Vân liền liếc mắt nhìn về phía này. Anh ta và Lâm Chính bốn mắt nhìn nhau, sau đó xoay người đi.
"Ngạo Hỏa Vân?".
Ngạo Vi Âm hơi nhíu mày, quay sang nói: "Hàn Mai, lát nữa chúng ta đừng vào núi, tùy tiện săn ít hươu băng dưới chân núi là được rồi".
"Chị, chị cảm thấy vào núi sẽ gặp nguy hiểm sao?".
Ngạo Hàn Mai trầm giọng hỏi.
Ngạo Vi Âm im lặng một lát, bình thản nói: "Ngạo Hỏa Vân... có lẽ sắp đột phá rồi".
Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Đúng lúc này, Ngạo Hỏa Vân ở phía trước bỗng lên tiếng.
"Em Ngạo Hàn Mai, đưa vị hôn phu Lâm Chính của em lại đây đi".
Giọng nói không lớn, nhưng cả đội ngũ đều nghe thấy.
Tất cả mọi người đều dừng việc bàn tán, đổ dồn mắt về phía này.
Ngạo Hàn Mai cũng sửng sốt, nhìn Ngạo Hỏa Vân với vẻ mặt kinh ngạc.
"Sao? Cần anh nhắc lại lần nữa à?".
Giọng nói bình thản của Ngạo Hỏa Vân lại vang lên.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lập tức đanh lại, nhìn Lâm Chính một cái. Thấy anh gật đầu, hai người liền đi về phía anh ta.
Ngạo Vi Âm cũng đi theo.
"Anh Hỏa Vân, có chuyện gì sao?".
Ngạo Hàn Mai hít sâu một hơi rồi hỏi.
"Nghe nói chồng em là một kì nhân, có thể chữa được Hàn Giang Cô Huyết?", ánh mắt Ngạo Hỏa Vân nhìn thẳng về phía trước, bình thản nói, không thèm liếc Ngạo Hàn Mai lấy một cái.
"Vâng".
Ngạo Hàn Mai do dự một chút rồi đáp.
"Nếu vậy thì lát nữa hai người các em tiến thẳng tới đỉnh núi Hàn Sơn, giết con Băng Tỉnh Hàn Điểu, mang về nộp cho thế gia".
Ngạo Hỏa Vân nói.
Anh ta vừa dứt lời, Ngạo Hàn Mai liên biến sắc.
"Anh Hỏa Vân, gia tộc từng nhiều lần cảnh cáo bọn em, Hàn Điểu trên đỉnh núi là hung thú biến dị ăn nhầm tiên thảo, không được động vào, nếu không chắc chắn mất mạng! Anh muốn đẩy bọn em vào chỗ chết sao?".
"Vị hôn phu của em có thể chữa được Hàn Giang Cô Huyết thì chắc chắn là kì nhân, kì nhân trị kì điểu, có vấn đề gì sao? Anh nghĩ chắc chắn các em sẽ có cách!".
Ngạo Hỏa Vân không nhanh không chậm nói. "Nếu bọn em không đi thì sao?". Ngạo Hàn Mai trầm giọng hỏi.
"Vậy thì tức là các em không phải đối thủ của Băng Tinh Hàn Điểu, nếu không phải đối thủ của Băng Tinh Hàn Điểu thì tức là người chồng tương lai của em thực ra chẳng có bản lĩnh gì, cũng không có khả năng chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết".
Ngạo Hỏa Vân nhìn chằm chằm Lâm Chính, bình thản nói: "Nếu vậy thì có nghĩa là anh ta lừa dối em, lừa dối thế gia Ngạo Tuyết chúng ta. Em nói xem chúng ta nên xử lý một kẻ lừa đảo như thế nào đây?".
Ngạo Hàn Mai không nói gì. Đây rõ ràng là cả vú lấp miệng em. Nhưng... cô ta không thể phản bác.
Bởi vì ở đây, kiếm của ai sắc hơn thì lời nói của người đó có lý.
Tất cả mọi người đều biết Ngạo Hỏa Vân muốn mượn tay của Băng Tỉnh Hàn Điểu để xử lý hai người bọn họ.
Đúng như Ngạo Hồng Hỏa nói, hai người chỉ bị nghi ngờ.
Nhưng trong mắt Ngạo Hỏa Vân thì nghi ngờ cũng đáng chết.
"Cứ sắp xếp thế đi, cuộc đi săn lần này chính thức. bắt đầu, ai săn được nhiều nhất thì sẽ nhận được phần thưởng của thế gia! Các vị, hành động đi!".
Ngạo Hỏa Vân không đếm xỉa đến hai người nữa, khế quát một tiếng, rồi kéo dây cương, lao về phía Hàn Sơn phía trước.
Những người khác hoặc lập tức bám theo, hoặc nhìn hai người Ngạo Hàn Mai với ánh mắt chế giễu, rồi chậm rãi tiến về phía Hàn Sơn.
"Các em không cần đi, Hàn Điểu để chị giết cho, các em chờ chị dưới núi".
Ngạo Vi Âm bình tĩnh nói.
"Cái gì?".
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy.