Ánh mắt của Ngạo Vi Âm giống như có thể nhìn thấu mọi thứ, vô cùng có uy lực. Ngạo Hàn Mai đã mạnh rồi thế nhưng đứng trước mặt Ngạo Vi Âm thì cô ta vẫn co cụm lại, không dám nhìn thẳng.
“Chị, em xin lỗi!”, Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ có lỗi.
“Chị không ngại việc mọi người tới muộn, nhưng: hôm nay còn có người của những tộc khác nữa, đừng làm mất mặt Diệp Mạch nhất tộc”.
Nói tới đây, Ngạo Vi Âm liếc nhìn Lâm Chính. Ánh mắt cô ta điềm đạm nhưng từ sâu thẳm bên trong lại ánh lên hàn băng.
Lâm Chính không bận tâm. Giờ anh chỉ muốn bình an vô sự thoát được cuộc đi săn này sau đó nhanh chóng rời khởi vùng đất thị phi
“Hàn Mai, đây là người đàn ông mà cô lựa chọn sao?”
Lúc này một giọng cười vang lên. Ngạo Hàn Mai quay qua nhìn.
Đó là một người đàn ông cưỡi ngựa trắng. Người này khá khôi, tóc buông dài xuống vai, dao được dắt ở eo với dáng vẻ ung dung.
“Ngạo Trượng?”, Ngạo Hàn Mai chau mày.
“Khá lắm Hàn Mai, người này cũng khôi ngô đấy. Nghe nói còn có thể chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết cơ à. Chậc chậc, chuyến đi tới Lôi Trạch Thiên Các lần này đúng là nhặt được của báu mà”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính và nhếch miệng cười gật đầu nhưng đôi mắt ánh lên vẻ chế nhạo.
Ngạo Hàn Mai không hề lên tiếng. Ngạo Vi Âm thì kéo dây cương, thản nhiên nói: “Đi thôi”.
Hai người đi theo sau Ngạo Vi Âm. Thế nhưng vừa đi được vài bước thì...
“Chết đi”,một tiếng gầm vang lên.
Ngay sau đó là một đường kiếm đâm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chau mày. Ngạo Hàn Mai lập tức chặn lại.
Keng! Hai thanh kiếm va chạm phóng ra băng tuyết. Một người đàn ông để râu với cơ thể cường tráng đang nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Ngạo Hồng Hỏa anh làm gì vậy”, Ngạo Hàn Mai hét lớn.
“Kẻ này giết huynh trưởng của tôi, tôi phải trả thù cho huynh trưởng”, Ngạo Hồng Hỏa gầm lớn.
Ngạo Hàn Mai không chịu được bèn phát lực, đánh lại đường kiếm của đối phương và lạnh lùng nói: “Huynh trưởng Ngạo Thiên Sương của anh mất tích, chưa biết sống chết thế nào. Huống hồ ai bảo anh là Lâm minh chủ giết anh ta?”
“Giờ hẳn là kẻ tình nghi nhất, chỉ cần như vậy thì tôi phải giết hắn”
“Nói vậy thì người của Lôi Trạch Thiên Các đều là kẻ tình nghỉ và anh muốn tiêu diệt bọn họ sao?”
“Bớt nói nhảm lại”.
Ngạo Hồng Hỏa gầm lên: “Ngạo Hàn Mai, cô nghe đây đừng lo việc bao đồng. Nếu không tôi xử lý cả cô đấy". “Hỗn xược”, Ngạo Hàn Mai tức giật ra tay.
Đúng lúc này Ngạo Vi Âm đột nhiên lên tiếng: “Hàn Mai, ra tay”.
Ngạo Hàn Mai giật mình quay qua nhìn Ngạo Vi Âm.
“Để anh ta giết đi”
Ngạo Vi Âm nói: “Để xem anh ta có đủ gan không”.
Dứt lời Ngạo Hồng Hỏa giật mình. Chẳng qua là hắn nhất thời tức giận mà thôi. Còn nếu ra tay thật thì hắn nào dám. Nếu không Sương Mạch nhất tộc sẽ bị liên lụy mất.
“Ngạo Hàn Mai, tên họ Lâm kia nữa, các người chờ đấy, nhất định các người sẽ biết tay”.
Ngạo Hồng Hỏa chửi rủa rồi quay người rời đi. Sắc. mặt của Ngạo Hàn Mai mất tự nhiên. Cô ta chau chặt mày.
“Lát nữa săn, theo sát chị”, Ngạo Vi Âm nói.
“Vâng chị”
Ngạo Hàn Mai gật đầu với vẻ cảm kích.
“Lâm minh chủ lát nữa tuyệt đối không được rời xa khỏi chị tôi đấy, biết chưa”.
“Tại sao?” “Tên Ngạo Hồng Hỏa đó chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu, người của Sương Mạch nhất tộc sẽ ra tay với chúng ta. Nếu có chị ở đây thì họ không dám làn càn”.
Một đám người mặc đồ đỏ xuất hiện.
Ngạo Hồng Hỏa lúc này đã đứng bên cạnh người đàn ông đi đầu.
“Người này...là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Thiên tài ẩn thế của Sương Mạch nhất tộc, anh họ của Ngạo Thiên Sương - Ngạo Hỏa Vân”, cô ta nói.